Chương 59: Bạch Ngọc Lâu.

Cổ Vu

Chương 59: Bạch Ngọc Lâu.

Chương 59: Bạch Ngọc Lâu

"Giỏi… giỏi… giỏi... Dám ở rừng rậm U Minh này ra tay phế đi một tộc nhân bộ tộc Bách Việt, có bản lãnh thì khai tên ra, để ta xem ngươi là thần thánh phương nào."

Đúng lúc mọi người chuẩn bị liều mạng với thanh niên áo trắng thì bất chợt một giọng nói vang lên. Ba tiếng "giỏi" lạnh lùng phát ra, kèm theo đó là một luồng áp lực khủng khiếp theo đó xuất hiện, đè ép về hướng thanh niên áo trắng.

Áp lực này mặc dù chỉ tập trung vào nhóm người của đối phương, thế nhưng tất cả mọi người khác đều có thể cảm nhận được lực lượng vạn cân nặng nề như núi lớn. Lực lượng này không chỉ có vậy, nó còn tràn đến từng lớp từng lớp như từng nhát búa lớn đánh xuống.

Nhóm của người thanh niên áo trắng chật vật chống đỡ, tên thư đồng có vẻ không chịu nổi đã quỳ rạp xuống đất. Đúng vào lúc mọi người chờ mong tên thanh niên áo trắng cũng như thế thì bất chợt từ trên tay hắn xuất hiện một cái lệnh bài màu trắng.

Lệnh bài kia từ trên tay hắn bay lơ lửng trên không, phía trên có duy nhất một chữ "Nguyên" màu đen đậm. Chữ "Nguyên" được viết theo lối chữ triện của tu chân giới, khác với ngôn ngữ của Bách Việt, ở đây có lẽ ngoài Lạc Vũ ra cũng không có nhiều người nhận ra được chữ này.

Lệnh bài chậm rãi che trên đầu thanh niên áo trắng, từ đó tỏa ra một vòng ánh sáng mờ nhạt, phát ra từng đợt sóng gợn. Áp lực kinh khủng kia dường như không cách nào đột phá qua.

"Bổn thiếu Bạch Ngọc Lâu, đệ tử tu chân giới đệ nhất môn phái Nguyên Môn! Vị tiền bối nào đã giáng lâm tại sao còn chưa hiện thân?"

"Bạch Ngọc Lâu? Ngươi có quan hệ gì với Bạch Lâm Thiên?"

Chủ nhân giọng nói thấy qua lệnh bài liền trầm ngâm một chút, sau đó lên tiếng hỏi.

"Chính là gia phụ".

Bạch Ngọc Lâu bình tĩnh mỉm cười, hai tay vẫn chắp sau lưng ngạo nghễ, dường như trời đất có sụp xuống cũng không làm hắn sợ hãi. Hắn tin tưởng đối phương nhận ra lệnh bài Nguyên Môn của mình. Cũng tin tưởng danh tiếng của cha mình đủ để làm đám man nam này e sợ.

"Hừ… hổ phụ không sinh khuyển tử, giỏi cho một Bạch Lâm Thiên, có điều ngươi tuổi trẻ không hiểu chuyện, ta dù nể mặt cha ngươi cũng phải cho ngươi một bài học nhỏ ngày hôm nay".

Giọng nói kia lạnh lẽo vang lên, Bạch Ngọc Lâu nghe vậy chợt biến sắc, toàn thân phát động nguyên khí, trên đầu xuất hiện hai vầng mặt trăng và mặt trời lấp lánh.

"Ầm…"

Không rõ chủ nhân giọng nói kia ra tay thế nào, chỉ thấy Bạch Ngọc Lâu liền bị ánh sáng màu vàng bao phủ, sau đó thân thể hắn bị đánh bay ra phía sau mấy chục bước. Phải đến khi ánh sáng màu vàng kia tắt đi mới thấy hắn dừng lại, khóe miệng lúc này đã ứa ra một tia máu.

"Bằng tuổi này đã có một thân thực lực không tồi, có thể đỡ được một kích của ta mà chỉ bị thương, có điều thái độ làm người quá tệ, cần học thêm. Trong ba hơi thở… Cút!"

Chủ nhân giọng nói cười gằn, lạnh lùng đuổi Bạch Ngọc Lâu.

"Xin cho vãn bối biết quý danh của ngài, tiện cho gia phụ còn đến bái phỏng".

Bạch Ngọc Lâu sắc mặt thâm trầm, ánh mắt nhìn vào hư không nhẹ nhàng hỏi.

"Bổn Vu: Đăm Săn, nói cho cha ngươi cái tên này".

"Đi!"

Bạch Ngọc Lâu cũng không thèm đáp lời, quay người ra hiệu cho đám đồng bọn, sau đó chân đạp hư không bay đi.

"Thù sỉ nhục này ta nhất định trả, Đăm Săn, ngươi hãy chờ!"

Bạch Ngọc Lâu siết chặt ngón tay, trong mắt lóe lên vẻ cay nghiệt, lạnh lùng lẩm bẩm.

"Bạch Ngọc Lâu".

Lạc Vũ thầm ghi nhớ cái tên này, tương lai nếu có cơ hội nhất định sẽ trả lại sỉ nhục của hắn hôm nay cho người dân Bách Việt.

Người trung niên bị mất cánh tay ngay sau đó đã được người đến đưa đi. Lạc Vũ cũng nhanh chóng tiến vào sạp hàng bán thuốc mua đi nhân sâm và linh chi mà hắn cần, cũng tiện hỏi han một chút về cái lệnh bài kia.

Người thanh niên dường như rất vui mừng vì bán được hàng, hắn gật đầu hướng Lạc Vũ cười nói:

"Lệnh bài đó là gì thì ta không biết, thế nhưng Nguyên Môn thì ta biết. Đó chính là tông môn mạnh nhất của thế giới bên ngoài, cường giả nhiều như mây, thực lực cực kì mạnh mẽ. Nói thế nào nhỉ, giống như là bộ lạc Âu Việt và Lạc Việt của chúng ta vậy. Nó đứng đầu rất nhiều tôn mông, có lực hiệu triệu khủng bố, hơn nữa còn sở hữu rất nhiều thần khí, thánh khí. Chưởng môn của họ là Bạch Lâm Thiên, một cường giả ẩn thế, thực lực thuộc một trong những người đứng đầu".