Chương 64: Thảm thắng.

Cổ Vu

Chương 64: Thảm thắng.

Chương 64: Thảm thắng.

Nửa bước này vừa ra… "Giết… giết… giết…", tựa như có tiếng ma quỷ gào thét trong đầu, Lạc Vũ đã hoàn toàn bị đắm chìm vào thứ sát khí của Đà La bộ pháp. Cả người hắn như tia chớp lao vào tên vu sư Cường Cốt cảnh đang ngây người tại chỗ.

"Băng Thứ…"

Từ miệng tên vu sư Cường Cốt cảnh hoảng hốt hét to hai chữ, sống lưng gã lạnh buốt nhìn thẳng vào đứa trẻ giống như đã hóa ma đang lao về phía mình.

"Phập… phập… phập…"

Ba ngọn chùy băng nhọn hoắt từ mặt đất đâm thẳng lên không trung, phát ra ánh sáng sắc lạnh.

Khói bụi đầy trời… gã căng mắt ra nhìn về phía trước. Trên đầu một cột băng có máu đỏ, chứng tỏ vu thuật của gã đã đánh trúng đối phương.

"Chỉ là một thằng nhóc, không thể sống sót được".

Gã thở hắt ra một hơi, đến giờ mới dám thả lỏng cơ thể. Đôi mắt gã chợt cảm thấy cay xè làm gã phải chớp mắt mấy cái.

Một cái chớp mắt… rất nhanh… nhưng cũng đủ để rất nhiều chuyện có thể xảy ra.

"Phập…"

Một mũi dao… một cánh tay nhỏ bé đầy máu tươi… từ sau lưng gã quỷ dị xuất hiện. Nó cắt ngang lồng ngực gã từ lưng ra ngoài, mũi dao sắc bén chém vào da thịt, ngập vào phía trong lút đến qtận cán. Sau đó trong khoảnh khắc liền từ trong cắt phăng ra ngoài, kéo theo máu thịt tung tóe.

Sát khí trên người Lạc Vũ giống như tìm được nơi giải thoát, tựa như nước lũ tràn vào trong người gã, men theo miệng vết thương mà cắn xé không ngừng.

Gã run run nhìn xuống lồng ngực mình, hai mắt lộ vẻ sửng sốt không thể tin được. Từ trong cơ thể gã phát ra tiếng "bụp bụp" liên miên. Miệng gã bắt đầu trào ra máu, thế nhưng gã vẫn không ngừng lẩm bẩm.

"Không thể nào… chỉ là… phàm khí… sao có thể… có thể…?"

Gã uất nghẹn hét to hai chữ "có thể", sau đó thân hình ngã ngửa ra sau, hai mắt trợn trừng chết không nhắm mắt.

Tình hình Lạc Vũ sau khi đâm ra một dao kia dường như cũng không ổn. Băng Thứ đã đánh trúng hắn, một bên ổ bụng bị rách toạc, từ đó máu chảy ồ ạt ướt đẫm cả mặt đất. Hắn ngã nhào ra sau, hai mắt chỉ thấy toàn một màu đỏ.

"Anh em...tốt…! Ngươi... không thể chết…!"

Lạc Vũ dường như đã lấy lại được một tia thần trí. Tay phải hắn vươn ra, cố gắng dùng khủy tay kéo cơ thể tàn tạ bò lại gần Âu Hùng từng chút một, trong miệng không ngừng thì thào.

"Không thể… làm ơn đừng…"

Không biết đã bao lâu, cuối cùng hắn cũng bò được tới bên người Âu Hùng. Lạc Vũ bắt lấy cổ tay đối phương, gần một phút sau mới thở hắt ra một hơi.

"Mạch chỉ còn một tia nhưng cực kì yếu ớt…Ta nên làm gì đây?"

Lạc Vũ hốt hoảng suy nghĩ biện pháp, lúc nãy vì vội vã đi, hắn không mang theo đồ nghề chữa bệnh, hơn nữa cho dù có mang theo hắn cũng không dám chắc có thể chữa được cho Âu Hùng.

"Công pháp Sơn Thần Biến có thể giúp ta chữa trị thân thể, vậy có thể giúp ta chữa thương cho người khác hay không?"

Một tia sáng lóe lên trong đầu Lạc Vũ, hắn kích hoạt Sơn Thần Biến chạy một vòng cơ thể, lấy ra một tia khí xám. Sau đó hắn đặt bàn tay lên cơ thể Âu Hùng, nhắm hai mắt lại, cố gắng điều khiển luồng khí xám kia truyền vào cơ thể đối phương.

"Có hiệu nghiệm!"

Lạc Vũ vui mừng phát hiện ra vậy mà thành công, một tia khí xám kia chạy từ trong thân thể hắn sang thân thể Âu Hùng, chậm rãi chữa thương từng chút một.

"Không được, vẫn chậm quá! Vừa chữa thương cho bản thân, vừa chữa thương cho hắn, tốc độ của dòng khí xám bị giảm đi phân nửa".

Lạc Vũ trầm ngâm, hắn cắn răng từ bỏ chữa trị thương thế cho bản thân, toàn lực dùng Sơn Thần Biến chữa cho Âu Hùng trước. Nguyên khí trong không gian dường như lấy hắn làm điểm tập trung, giống như dòng nước chảy thẳng vào đỉnh đầu hắn, sau đó truyền vào cơ thể đối phương. Lạc Vũ lúc này giống như một bình nước, chỉ có tác dụng để làm cầu nối chung chuyển nguyên khí.

Cả người Âu Hùng bắt đầu phát sáng, máu từ vết thương có dấu hiệu ngừng chảy.

"Ộc…"

Từ miệng Lạc Vũ bỗng trào ra một búng máu đỏ thẫm, hắn đưa tay lên chùi khóe miệng, sau đó tiếp tục chữa thương cho Âu Hùng, dường như mọi chuyện khác, kể cả thương thế của hắn vào lúc này đều không thể quan trọng bằng mạng sống của Âu Hùng.