Chương 58: Hai tiếng

Cổ Vu

Chương 58: Hai tiếng

Chương 58: Hai tiếng "Man Nam.

Theo sau giọng nói liền xuất hiện một thân ảnh khác. Lạc Vũ đứng nép vào phía sau một sạp hàng, đưa mắt quan sát.

Chủ nhân giọng nói này là một tộc nhân bộ lạc Nùng. Hắn cao lớn hiên ngang, mày rậm mặt vuông, phía dưới cuốn khố, thân trên để trần lộ ra cơ bắp cuồn cuộn. Từng phân cơ nhục dường như đều ẩn chứa sức mạnh khủng bố chỉ chờ đợi để bùng nổ.

"Hừ, dám không kiêng nể dùng thần thức tra xét khu chợ này, ảnh hưởng đến việc chúng ta đi dạo. Chủ nhân ta mới chỉ ra tay cảnh cáo, biết điều thì cút đi, tránh làm mất nhã hững của ngài, nếu không… đừng trách."

Người thanh niên kia còn chưa kịp lên tiếng, phía sau hắn đã có một gã thư đồng ôm theo thanh kiếm lập tức bước lên đáp lời. Thư đồng chỉ khoảng mười mấy tuổi, thế nhưng thái độ cực kì kiêu ngạo, lời nói hống hách không coi ai ra gì.

Người thanh niên của bộ tộc Nùng có vẻ khó chịu với giọng điệu của đối phương. Hắn ta bước lên phía trước ba bước, đối mặt với cả nhóm của người thanh niên áo bào trắng, chỉ tay mà quát.

"Ở U Minh này không đến lượt các ngươi dương oai! Ta nghi ngờ các ngươi là đồng đảng với tên lừa gạt bộ lạc ta, mau ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói."

"Man Nam!"

Người thanh niên nở một nụ cười khinh bỉ nơi khóe môi, cũng không thèm xoay đầu nhìn lại, môi ngọc lạnh lùng nhả ra hai chữ. Thanh âm không to không nhỏ, nhưng dường như được hắn dùng bí pháp gì đó, giữa khu chợ đông đúc ồn ào như thế này mà tất cả mọi người đều có thể nghe rõ mồn một.

Hai chữ này vừa xuất ra, dường như có ma lực nào đó ảnh hưởng đến tâm thần tất cả mọi người ở đây. Chỉ thấy khu chợ vốn đang ồn ào tấp nập bất chợt im lặng, phảng phất như có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi.

"Xoạt… xoạt… xoạt…"

Tất cả chủ các sạp hàng gần như cùng lúc đứng lên, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào thanh niên áo trắng, một số người dường như không kiềm chế được đã cầm sẵn vũ khí trên tay chỉ chực ra tay.

Lạc Vũ cũng không ngoại lệ, mặc dù người thanh niên kia gián tiếp giúp đỡ hắn vừa rồi, thế nhưng hai chữ đối phương vừa nói ra chính là một sự sỉ nhục không cách nào tha thứ.

Hai mắt Lạc Vũ mở to, trợn trừng, bàn tay nhỏ bé siết lại thật chặt. Hắn có xúc động muốn lao vào đấm khuôn mặt anh tuấn kia một cái.

"Man Nam" là một cách gọi cực kì sỉ nhục của người vùng khác đối với người dân bộ tộc Bách Việt. Nó chính là một cách chơi chữ châm biếm kết hợp giữa ngươi man di và phương nam. Các vùng khác trên Thiên Ân đại lục thường dùng cái tên này để gọi người Bách Việt, ý nói họ là một đám người man di lạc hậu, ăn lông ở lỗ, giống như là thú vật.

Người thanh niên áo trắng dường như không thèm để mắt đến cử động của tất cả mọi người, hắn vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng lại, tùy ý nói ra một câu:

"Đỡ được một kiếm, ta tha ngươi khỏi chết…"

Không đợi tộc nhân bộ lạc Nùng trả lời, người thanh niên nhanh như cắt bắt lấy cây kiếm trên tay thư đồng, bằng một tốc độ mắt thường không thể tưởng tượng, hắn rút kiếm, vung kiếm, tra kiếm vào lại vỏ bao. Tất cả động tác liền mạch như nước chảy may trôi, lại nhẹ nhàng giống như là đang làm một việc hết sức tùy ý.

"Tới…"

Người tộc nhân bộ lạc Nùng hét lớn một tiếng, nắm tay nắm lại thành đấm, vung ra một quyền cực mạnh.

Đầu nắm tay hắn phát sáng dữ dội, cơ bắp căng lên, một luồng lực lượng bao la như sóng triều dồn dập xuất hiện, đón đầu một kiếm kia. Hai chiêu va chạm nhau tạo nên một tiếng động lớn, kèm theo đó là khói bụi mịt mù.

"Đoàng…"

Âm thanh như tiếng sấm nổ, người tộc nhân bộ lạc Nùng cười lớn, mắt thấy quyền pháp của mình sắp đánh bại kiếm chiêu của đối phương thì bất chợt.

"Phập…"

Kiếm chiêu kia lao ra khỏi đám bụi, không có lấy một chút hao tổn, nhẹ nhàng lướt qua bả vai trái của người thanh niên bộ lạc Nùng.

Cánh tay kia nhẹ nhàng rơi xuống đất, ở giữa hai vết cắt thậm chí không có máu chảy, dường như cơ thể của hắn còn chưa kịp nhận ra là cánh tay đã đứt.

Kiếm quang còn chưa tận, bay lướt qua phía sau thêm mấy chục mét nữa mới biến mất, hại những người phía sau chật vật né tránh.

"Ngươi…"

Tất cả tộc nhân Bách Việt lăm lăm khí giới, rất nhiều người trong số họ toàn thân bộc phát ánh sáng linh văn, một luồng lại một luồng, khí thế như sóng triều tràn tới. Mặc dù thực lực bọn họ nhỏ yếu, thế nhưng quyết không để người ngoài sỉ nhục người mình được. Bản thân Lạc Vũ cũng lấy ra cung tên sau lưng, tra tên giương cung sẵn sàng nhắm bắn.