Chương 54: Tiến vào.

Cổ Vu

Chương 54: Tiến vào.

Vu lão tỉ mỉ dặn dò Lạc Vũ, nói rõ ràng các bước, cũng như hắn nên làm thế nào. Lạc Vũ gật gù liên tục, nhớ rõ những thứ được căn dặn. Sau đó hắn đi vòng quanh thám thính, lấy được một cái áo rơm tơi của bù nhìn ở một mẫu ruộng gần đấy, thêm cái nón rách nữa là vừa đủ bộ.

Việc trước tiên là phải hóa trang, thân hình Lạc Vũ nhỏ bé, không thể hóa trang theo lẽ thường, nhất định sẽ bị người phát hiện. Về việc này hắn cũng có chút kinh nghiệm. Chỉ thấy hắn lấy từ trong túi đồ ra một ít dung dịch gì đó, hòa vào với nước, lại cho thêm một nhúm đất nâu, trộn trộn nhào nhào một lúc liền ra một chất sền sệt màu đen đặc biệt.

Lạc Vũ bôi chất lỏng màu đen khắp mặt và cổ, lại thêm cả bàn tay và cánh tay, sau đó lấy ra một miếng vải quấn thành vòng trên người, nhồi thêm vào đó rất nhiều rơm rạ, tiếp đó khoác lên chiếc áo tơi, đội lên chiếc nón rơm che phủ hầu hết khuôn mặt, lại kiếm thêm một ít dây băng cuốn lại mặt mũi.

Lạc Vũ ngắm lại khuôn mặt mình qua dòng nước suối, gật gù tỏ vẻ rất hài lòng. Tiếp đó liền thấy hai vai hắn trầm xuống một chút, ngả về phía trước, lưng lại cong lên, sau đó với tay cầm lấy một cây gậy nhỏ chống trước mặt. Giờ phút này không thể nhìn rõ diện mạo của Lạc Vũ nữa. Thậm chí thân hình nhìn qua thật giống như một ông lão dáng người thấp bé.

"Gừ gừ…"

Lạc Vũ ngậm vào trong miệng lá cây hoan, loại lá cây này nếu ngậm trong miệng có thể làm thanh quản bị khô đi, theo đó giọng nói của người dùng cũng bị méo mó khác với bình thường.

"Được rồi, bắt đầu thôi…"

Một giọng nói khàn khàn lạ tai phát ra, Lạc Vũ cảm thấy mọi thứ đã chuẩn bị rất ổn thỏa nên quay người tiến về phía đám túp lều ở khu vực phía xa.

Trời lúc này đã hơi tối, sắp đến hoàng hôn. Phía xa chân trời, mặt trời đang phát ra từng tia ánh sáng cuối cùng rơi trên mặt đất, thế nhưng vẫn có thể nghe thấy từng âm thanh náo nhiệt ở khu vực sạp hàng bên ngoài.

Tâm thần Lạc Vũ khẽ động, kích hoạt công pháp ẩn nặc mà hắn học được từ hôm qua, khí tức sinh mệnh trên cơ thể hắn càng lúc càng yếu dần, qua chừng mười hơi thở thì lập tức biến mất, nhìn qua hắn lúc này càng có thêm chút thần bí quỷ dị.

Thân hình Lạc Vũ xiêu vẹo tiến tới, vừa bước chân vào khu vực lều giao dịch, hắn liền cảm thấy không khí trở nên nặng nề hơn. Dường như có vô số ánh mắt đang theo dõi trên người hắn. Lạc Vũ hít vào một hơi, chậm chạp chống gậy tiến vào, đi được vài bước lại thấy cơ thể run rẩy một chút, có điều ánh mắt hắn bình tĩnh, tiến tới phía trước một túp lều rồi dừng lại.

Các túp lều ở khu vực này cũng được chia khu vực rõ ràng, phía ngoài là các túp lều nhỏ, tiếp đó là cỡ trung, sau đó chính là cỡ lớn. Theo ánh mắt Lạc Vũ nhìn tới thì túp lều cỡ trung có khoảng hai mươi cái, túp lều cỡ lớn thì ba cái, còn túp lều cỡ nhỏ thì cũng phải mấy đến gần trăm cái. Để đảm bảo an toàn nên Lạc Vũ và Vu lão quyết định sẽ hướng đến các túp lều cỡ nhỏ để thực hiện đợt lừa gạt này.

Phía trong các túp lều đều có màn che phủ, ở phía ngoài tuyệt đối không thể quan sát phía trong. Đằng trước mỗi chiếc lều có một cái trống nhỏ. Lạc Vũ tiến lại gần cái trống, gõ lên đó ba cái.

"Thùng… thùng… thùng…"

Đây chính là một quy luật để giao dịch nơi đây, người đến giao dịch sẽ gõ ba tiếng trống, nếu người ở trong có nhu cầu giao tiếp thì sẽ gõ lại hai tiếng, nếu đang bận hoặc không có ý muốn trao đổi thì sẽ gõ lại ba tiếng. Điều này tránh để cuộc buôn bán giao dịch giữa ngươi và đối phương lại bị làm phiền bởi sự có mặt của người thứ ba. Tuy rằng đây là lần đầu tiên Lạc Vũ đến đây, thế nhưng hôm qua trong lúc sử dụng Vu Kinh hắn đã quan sát tất cả mọi người tiến vào, nắm giữ hầu hết các loại chi tiết.

"Thùng… thùng… thùng…"

Ba tiếng trống nhỏ đáp lại. Lạc Vũ cũng không tỏ thái độ gì mà quay người đi tiếp. Hắn tiến tới một túp lều nhỏ hơn, lại lặp lại một động tác như vậy.

"Thùng… thùng… thùng…"

"Thùng… thùng… thùng…"

Lại là ba tiếng trống đáp lại. Lạc Vũ xoay người tiếp tục tiến tới căn lều thứ ba.

"Thùng… thùng… thùng…"

"Thùng… thùng…"

Lần này chỉ có hai tiếng trống, Lạc Vũ mang theo hồi hộp chậm rãi tiến vào.

Không gian trong túp lều khá tối, chỉ có một đám củi nhỏ được đốt ở chính giữa. Ánh lửa âm u bập bùng cháy tí tách. Chủ nhân của túp lều là một người trung niên khoảng ba mươi tuổi, có khuôn mặt gầy nhỏ. Hắn khoanh chân ngồi dưới đất không động đậy, trên người mặc áo da thú cũ, bên hông có một chiếc túi nhỏ. Phía trước có một tấm da thú trải rộng, phía trên có khá nhiều loại đồ vật khác nhau.

"Là Vu sĩ bộ lạc khác, nhìn bộ dáng thật kì lạ, ta chưa từng nhìn thấy bao giờ. Chờ đã…"

Dường như nhận ra Lạc Vũ đã tiến vào, người trung niên liền đưa mắt quan sát. Ánh mắt hắn quét tới hướng Lạc Vũ chợt lộ ra vẻ sửng sốt, có điều được giấu diếm đi rất nhanh.

"Đối phương không những không tỏa ra khí tức của vu sư, mà thậm chí cả khí tức sinh mạng cũng không có? Nhìn qua giống như một lão già gần đất xa trời, nhưng có cảm giác thật bí ẩn kì dị".

Lạc Vũ gật đầu nhẹ như chào hỏi, ánh mắt lơ đãng chuyển đến đồ đạc phía trên tấm da thú.