Chương 57: Xung đột.

Cổ Vu

Chương 57: Xung đột.

Chương 57: Xung đột.

"Khục khục… thấy lão đây già yếu luôn muốn giở trò? Được, cho ngươi…"

Lạc Vũ ho vài tiếng nặng nề, đưa tay lên kéo chiếc mũ tơi sụp xuống một chút, thân hình bỗng nhiên xiêu vẹo hướng tới phía ngoài túp lều mà bước đi. Ông lão và người trung niên có chút sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, đều không biết trong hồ lô đối phương bán thuốc gì.

"...Bộ lạc của các ngươi ta đã biết rõ, là bộ lạc Nùng phải không? Hãy chờ sự trả thù của lão đi… Hy vọng các ngươi không hối hận, còn nếu nghĩ rằng hai ngươi đủ sức lấy mạng lão tại đây, vậy xin mời.. khặc khặc…"

Giọng nói khàn khàn của Lạc Vũ lúc này lại như rít lên qua kẽ răng, mang theo một sự lạnh lẽo đến rợn người, điệu cười cuối cùng của hắn như dòi nhọ bò trong xương, làm cho người nghe chợt thấy sởn gai ốc.

"Người anh em xin dừng bước, chỉ là hiểu lầm…"

Người trung niên chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, không ngừng đánh mắt qua cho ông lão. Ông lão cũng ngay lập tức làm ra hành động.

"Hiểu lầm…?"

Lạc Vũ dừng bước, hết sức chậm rãi quay người lại đối mặt với đối phương.

"Phải phải, ta tu luyện có chút bất ổn, khó khống chế được khí tức, vừa rồi vô tình phát ra…"

"Ồ, là vô tình… Phải không?"

Lạc Vũ bình tĩnh đứng yên trước mặt hai người, thật ra lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Vừa rồi nếu ông lão phát ra khí thế mạnh hơn một chút nữa chắc đã làm hắn sụp đổ rồi cũng nên.

"Đối phương cực kì bình tĩnh, thủ đoạn lão luyện, làm việc lại dứt khoát, lời lẽ sắc bén, chín phần là có thực lực không kém, tốt nhất không nên trêu vào."

"Ba vạn U Minh thạch, dù tính chất của nó vẫn còn, nhưng cũng chỉ có thể dùng để luyện chế vũ khí cho vu sư Thân Thể cảnh, nếu ngươi tìm được người mua giá cao hơn thì vụ buôn bán này ta bỏ."

"Ba vạn U Minh thạch, công với mũi tên tàn khuyết kia. Coi như lão đây chịu thiệt, vừa vặn lấy mũi tên này làm quà cho đứa nhỏ nhà ta."

Lạc Vũ trầm ngâm một lúc mới trả lời, lộ vẻ miễn cưỡng, giống như hắn chỉ lấy mũi tên làm cớ để hạ đài cho cả hai bên.

"Thành giao…"

Lão lấy ra một chiếc túi nhỏ, phía trong đựng ba vạn U Minh thạch, lại bỏ cả mũi tên Vu bảo tàn khuyết vào bên trong, tiền trao cháo múc, hai bên lập tức hoàn thành giao dịch.

Lạc Vũ cũng không có thời gian mà vui sướng. Hắn cầm lấy chiếc túi đựng U Minh thạch, cũng không đếm qua mà khẽ gật đầu, sau đó cũng không sợ đánh lén mà quay người bước đi,. Để lại hai người ánh mắt ngưng trọng phía sau lưng.

"Rời khỏi đây ngay lập tức, hồn lực của ta để trên Thạch Anh chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, nếu để hắn có kịp thời gian mang nó cho một tên trong Khai Linh Cảnh kiểm tra thì sẽ lập tức bị phát hiện."

Giọng nói của Vũ lão vang lên, thanh âm yếu ớt hơn trước rất nhiều.

Lạc Vũ vừa bước chân ra khỏi khu vực lều giao dịch, lập tức khởi động Vu Kinh quan sát mọi cảnh vật xung quanh. Đến khi nắm chắc không có ai theo đuổi liền rẽ vào một gốc cây to sau đó chạy bạt mạng.

Lạc Vũ vừa chạy được mới bước bỗng dưng dừng lại, hắn liếc nhìn xung quanh rồi chọn một bụi rậm chằng chịt chôn xuống mũi tên Vu bảo, sau đó động tác nhanh nhẹn đổ hết U Minh thạch vào trong chiếc túi riêng của mình. Tiếp đó cởi đồ đạc trên cơ thể bỏ vào chiếc túi cũ rồi vứt nó sang một hướng khác.

Một chuỗi động tác được hắn hoàn thành liền mạch như nước chảy mây trôi. Tiếp đó hắn liền lấy hết sức bình sinh mà nhắm hướng khu vực hồ nước cách đó không xa.

Lạc Vũ nhanh chóng tẩy sạch lớp hóa trang, mặc vào quần áo cũ, tiến về khu vực sạp hàng bên ngoài. Hắn sờ vào túi U Minh thạch để ở trước ngực, trong lòng không khỏi có cảm giác ngỡ như mình đang mơ.

"Là ba vạn U Minh thạch… là ba vạn đấy, chứ không phải ba trăm, cũng không phải ba ngàn…."

"Là kẻ nào dám giỡn mặt bộ lạc Nùng ta…?"

Hắn vừa bước vào đến giữa chợ, chợt nghe có tiếng người rống giận ở đâu đó phía xa. Sau đó ngay lập tức có một luồng khí tức lạnh lẽo như băng tuyết tràn đến bao phủ lấy cả khu chợ.

Lạc Vũ chợt thấy sau gáy lạnh toát, cả người không kìm được trở nên cứng đờ. Hắn cảm giác như trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Bất chợt giọng nói của Vu lão vang lên trong đầu hắn.

"Bình tĩnh lại…!"

Lạc Vũ ngơ ngác trong giây lát, sau đó dường như lấy lại được bình tĩnh, quay người ghé vào một sạp hàng gần đó. Thứ khí tức lạnh lẽo kia đang bao phủ cả khu chờ, dường như đang chuẩn bị xem xét kĩ càng thì bỗng nhiên...

"Hừ…"

Một tiếng "hừ" lạnh xuất hiện từ một góc của khu chợ, khí tức lạnh lẽo bỗng như bị kiếm sắc đâm phải, ào ạt rút lui cũng nhanh như lúc đến. Lạc Vũ cầm lên một món đồ giả vờ xem xét, ánh mắt kín đáo liếc đến chỗ âm thanh vừa phát ra.

"Không phải là người Bách Việt…"

Chủ nhân của tiếng "hừ" vừa rồi là một thanh niên còn rất trẻ. Hắn mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt anh tuấn, dơ tay nhấc chân đều tỏa ra một loại khí tức mị lực khó có thể diễn tả. Tóc người thanh niên thả dài phía sau lưng, được buộc hờ bằng một đoạn lụa. Trên người hắn mặc áo bào màu trắng tinh có hoa văn điểm khuyết tinh xảo. Tóc đen áo trắng, lại thêm khí chất phiêu dật xuất trần kia làm hắn giống như không thuộc về cõi nhân gian này. Phía sau hắn còn có thêm vài bóng người nữa, Lạc Vũ cũng không tiện xem xét kĩ.

Thanh niên áo trắng lúc này đứng chắp tay sau lưng, mày kiếm hơi nhíu lại, dường như đang rất không hài lòng với chủ nhân luồng khí tức kia. Đúng lúc hắn định quay lưng đi thì chợt có một giọng nói khác vang lên. Thanh âm hùng mạnh có lực, phảng phất như tiếng sấm nổ ngang tai.

"Người phương bắc, tại sao lại ra tay đánh trọng thương người của tộc ta? Nếu ngươi không cho ta một câu trả lời thích đáng thì đừng hòng rời khỏi đây."