Chương 403: Sơn Ca cũng sợ ma

Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 403: Sơn Ca cũng sợ ma

Chương 403: Sơn Ca cũng sợ ma


***
Cây nến nhỏ dường như đã không còn tác dụng, mấy nén hương được rút ra khỏi cái bát hương, ánh lửa trên ngọn nến cũng nghiêng theo chiều gió thổi rồi tắt ngấm. Xung quanh lại là màn đêm bao phủ, chỉ còn chút ánh sáng không đáng kể hắt lên từ dưới bờ mương, nơi vẫn còn hai cây nến đang cháy dở.

Tôi trườn thấp xuống chừng nửa mét sau đó nhổm người bò chéo một đoạn ngắn lên đường đất cắm đầu chạy về phía bụi tre, từ chỗ đó tôi lại nhảy sang bên ruộng lúa, men theo bờ ruộng đi khoảng hai chục mét mới rẽ phải bước về phía dải đất có những ngọn phi lao, còn một đoạn dài nữa mới tới nơi cần đến nhưng tôi dừng bước bởi đã nhìn thấy bóng dáng của Sơn Ca vừa xuất hiện ngay chỗ ngã rẽ. Anh ta bước không nhanh như lúc đi nhưng cái dáng vừa đi vừa như nhào đầu về phía trước khiến tôi ấn tượng mãi không thôi.

Tôi đoán Sơn Ca kiểu gì cũng vòng về cổng nhà tôi để kiểm tra những gì anh ta đã làm lúc nãy, nếu là tôi thì tôi cũng làm như vậy. Nhưng Sơn Ca luôn có những hành động bất ngờ khiến tôi chẳng thể nào lường trước được, tôi nghĩ rằng biệt danh Cáo Già mà một số anh công nhân ở Hà Nội đang làm cho gia đình đặt cho tôi có vẻ không phù hợp, Sơn Ca mới đích thực là một tay cáo già thực thụ. Bằng chứng là anh ta đang cắm cúi bước đi chợt dừng bước giữa đường khiến tôi tò mò đoán thử xem anh ta sẽ làm gì, tôi đã phán đoán rằng anh ta sẽ ngắm nghía vào khu vườn hoang vừa mới ban nãy anh ta đã làm bùa phép nhưng không phải, anh ta quay đầu nhìn thẳng về phía tôi.

Đúng là như vậy! Sơn Ca nhìn tôi chằm chằm như thể anh ta rất ngạc nhiên khi tôi đang đứng một mình giữa cánh đồng lúa vào đêm khuya. Tôi cảm thấy mặt mình nóng rực, tim đập nhanh và mạnh như chưa từng được đập, cảm giác bị chiếu tướng thật sự đáng sợ. Tôi đứng chết trân một chỗ không cử động, trong giây phút ấy tôi có hàng chục, hàng trăm câu hỏi lộn xộn nhưng câu hỏi lớn nhất chính là: Anh ta nhìn thấy mình ư? Tôi… tôi không tin điều này lắm hoặc đúng hơn là tôi chẳng thể nào biết được.

Bốn mắt nhìn nhau như vậy trong một khoảng thời gian tôi không biết là bao lâu, có thể chỉ vài giây, cũng có thể là vài phút, tôi không còn khái niệm về thời gian. Tôi thậm chí còn không bỏ chạy được bởi đôi chân như dính chặt xuống bờ ruộng:

- "Mình… mình bị thôi miên?"

Tôi toát mồ hôi khi nghĩ đến việc mình bị Sơn Ca thôi miên, não bộ hoạt động hết công suất để tìm đường thoát thân nhưng tôi chưa nghĩ ra cách nào khả dĩ. Anh ta và tôi lúc này đứng cách nhau một khoảng chừng hơn ba chục mét, ngăn cách bởi con mương nhỏ dẫn nước lên đồng.

- "Mình đã ẩn thân mà vẫn bị nhìn thấy, thôi bỏ mẹ rồi, anh ta là thầy phù thuỷ biết đâu có thể nhìn rõ được hồn ma thì sao nhỉ? Nhưng… nhưng trước đây Đường trọc đầu và mấy tay đệ tử làm gì mà nhìn được mình? À… Nếu bọn họ ẩn thân hoặc xuất hồn thì có thể thấy rõ nhưng… nhưng tay này có xuất hồn xuất vía gì đâu, sao lại…"

Tôi cố hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh bởi tôi tin chị Ma, chị ấy bảo tôi đừng lại gần để tránh bị phát hiện, rõ ràng tôi đang giữ một khoảng cách đủ xa sao bây giờ lại xảy ra cớ sự này. Sau cùng tôi quyết định nếu Sơn Ca tìm cách sang bờ ruộng bên này tôi sẽ chạy thật nhanh lên dải đất cạnh bờ mương sau đó trực chỉ hướng cống Đoan mà chạy. Tôi không muốn anh ta nhận ra mặt mình, nói gì thì nói bây giờ tôi đang ở cảnh nửa người nửa ma sẽ rất khó giải thích, tránh mặt vẫn là cách tốt nhất tôi có thể làm.

Mặt tôi nóng ran.

Tim đập nhanh và mạnh, tôi có thể nghe rõ mặc dù tiếng gió vẫn thổi vi vu bên tai.

Đôi chân không nhúc nhích.

Thật ra… tôi không biết phải làm gì cho đúng bởi bản thân tôi chưa trải qua tình huống này lần nào đâm ra… hoảng.

Chợt Sơn Ca lên tiếng hỏi, rõ ràng ánh mắt của anh ta vẫn không rời tôi một giây phút nào:

- Cô thần miếu, tại sao cô có thể ra được ngoài cánh đồng này?

Tôi nhíu mày trong giây lát ngoái đầu lại phía sau nhìn vì tôi nghĩ chị Ma đang đứng sau lưng mình, chị ấy luôn giúp tôi mỗi khi tôi ở trong cơn nguy nan. Nhưng… nhưng chẳng có chị Ma nào cả. Chị Ma giờ này còn đang bận bảo kê cho chị Đẹp đánh bạc ở đâu đó trong làng, đời nào lại ra đây.

- Hôm trước tôi đã mạo phạm gọi cô là bà, mong cô bỏ quá cho! Không biết đêm hôm như này cô thần miếu ra ngoài đồng làm gì?

- "Ông này bị điên à?" – Tôi thầm nghĩ nhưng mắt vẫn ráo rác nhìn quanh tìm kiếm chị Ma nhưng không hề thấy bóng chim tăm cá.

Sơn Ca vẫn tiếp tục nói khiến tôi cảm thấy khó hiểu:

- Tôi không có ý gì đâu, ngoài mương của làng này có một con ma da trú ẩn, tiện tay tôi thu phục nó. Tôi không có ý hãm hại bất cứ hồn ma lương thiện nào. Mong cô thần miếu đừng hiểu nhầm.

Sơn Ca ngưng trong giây lát như chờ đợi. Tôi chẳng thấy cô thần miếu nào ở gần đây cả.

- Có lẽ cô thần miếu đã vô tình nhìn thấy công việc tôi vừa làm, cũng là bất đắc dĩ, làm việc thiện cho làng này. Cô có điều gì cần dạy bảo thì cứ lên tiếng, tôi rất muốn nghe.

Chẳng ai trả lời Sơn Ca, rõ ràng anh ta đang nói với không khí nhưng tôi không thể nhầm được, giống như… giống như anh ta đang nói chuyện với tôi vậy.

- Cô thần miếu tài thật, ban nãy tôi đã thử làm phép ở cổng nhà để ngăn không cho cô ra ngoài vậy ra… vậy ra cô đã đi theo tôi từ lúc đầu ư? Sao cô thần miếu không lên tiếng?

Tôi là một kẻ thông minh, bản thân tôi vẫn tự nhận bấy lâu nay mặc dù rất ít người thừa nhận điều này. Sau những giây phút lo sợ vì bị phát hiện thì tôi đã không còn sợ nữa mà thay vào đó là những cái nhíu mày đầy khó hiểu mỗi khi Sơn Ca cất tiếng. Tôi nghĩ ra một khả năng mà tôi tin rằng mình đúng, đấy chính là Sơn Ca đang nhìn tôi nhưng tưởng là hồn ma của chị Ngọc Hoa bởi thứ lá tôi ngâm trong miệng là do chị ấy đưa cho. Có lẽ… có lẽ thứ lá vối thần kỳ này chứa âm khí của chị ấy, điều này có nghĩa là… Sơn Ca đang nhìn thấy bóng hình của chị Ngọc Hoa chứ không phải tôi.

- "Có thể là như thế thật!"

- Một lần nữa tôi xin lỗi cô thần miếu vì chuyện lần trước, mong cô bỏ quá cho.

Tôi nghĩ mình có thể thử để biết phán đoán của mình có đúng hay không bằng cách… học bộ dáng của chị Ma đó là khoanh hai tay lên trước ngực, đầu hơi ngẩng lên một chút để nhìn Sơn Ca với ánh mắt của… kẻ bề trên mặc dù tôi thấp hơn anh ấy. Tôi quay sang bên trái chậm rãi bước về phía dải đất trước mặt. Sơn Ca nói với theo:

- Sao cô thần miếu không nói lời nào đã vội bỏ đi như thế? Này cô thần miếu…!

Tôi quay đầu lại nhìn thì Sơn Ca lại im, anh ta nhoẻn miệng cười cầu tài còn tôi cười… nhếch mép không để tâm và bước tiếp.

- Tôi không nhìn nhầm đâu, rõ ràng cô thần miếu tôi gặp hôm trước. Xin cô cho tôi biết tên của cô được không?

Đời nào tôi trả lời Sơn Ca. Tôi cứ chậm rãi bước, hai mắt nhìn thẳng, ưỡn ngực ra mà đi mặc dù không quen cho lắm. Sơn Ca còn hỏi thêm vài lần nữa nhưng tôi vẫn không đáp lời anh ta, đến khi tôi đã đặt chân lên dải đất mới quay lại nhìn Sơn Ca thêm một lần, anh ta đứng gần mép nước của mương nhỏ. Tôi quay lưng bước dọc theo dải đất vài mét rồi đi xuống mép con mương, Sơn Ca không gọi tôi nữa, tôi ngoái lại phía sau nhìn, khi chắc chắn rằng dải đất đã che khuất tôi và Sơn Ca thì tôi mới bỏ lá vối ra khỏi miệng và bò ngược lên trên để quan sát.

Trời tối!

Xa xa, chỗ vừa nãy Sơn Ca đang đứng có một đốm lửa nhỏ, tôi đoán rằng anh ta đang đứng hút thuốc. Tôi thở phào nhẹ nhõm bởi chẳng ai phát hiện ra ai nữa, tôi than thầm:

- "Hú hồn hú vía, tay này thật sự cao tay, thảo nào anh ta có thể nhìn thấy chị Ngọc Hoa ngay giữa ban ngày ban mặt được, tài thật."

Vài phút ngắn ngủi trôi qua, Sơn Ca bật lửa châm thêm một điếu thuốc nữa rít thêm vài hơi mới chịu quay lưng bước đi, bóng của anh ta khuất sau bụi tre cô đơn nhưng sau đó tôi không thấy bóng của anh ta trên đường đất hướng về phía mả của Mẹ Sư.

- Tay này chắc rẽ vào cổng nhà mình gỡ cái gì ra rồi, có thể là giải bùa chú cũng nên.

Nghĩ trong lòng như vậy nhưng tôi vẫn cẩn thận cúi người đi men theo dải đất một đoạn, khi chắc chắn Sơn Ca không nấp trong bụi tre quan sát tôi mới cho lá vối lên miệng, thẳng lưng bước trên bờ ruộng một quãng rồi mới lấy hết sức bình sinh nhảy sang bên đường đất, rất nhanh chóng tôi lẩn vào trong hàng rào râm bụt, hướng đến ngôi nhà đang xây dở. Tôi không mất nhiều thời gian để làm việc ấy.

Tôi không ẩn thân nữa, từ trong ngôi nhà xây dở bỏ hoang từ lâu còn không có nóc, ngôi nhà này có rất nhiều ô cửa sổ và ô thoáng bởi vậy tôi thấy quan sát rất tiện lợi. Tôi leo thoăn thoắt lên bức tường cao, thò đầu lên nhìn về phía cổng nhà mình nhưng không thấy gì nên phải chuyển sang một vị trí khác, đến khi tìm được một vị trí thích hợp cũng là lúc bóng dáng của Sơn Ca bước những sải bước dài cắm đầu đi như ma đuổi. Tôi nghĩ có khi anh ta cũng biết sợ.

Tôi nín thở khi Sơn Ca đi ngang qua căn nhà mà tôi ẩn nấp, lúc anh ta bước qua, tôi và anh ta chỉ cách nhau một bức tường, nếu anh ta ngẩng đầu nhìn lên cao một chút có thể đã nhìn thấy tôi. Thật kỳ lạ, ma thì phát hiện rõ giỏi nhưng người sống sờ sờ nấp bên cạnh lại không thể phát hiện ra, ông trời thật công bằng nhưng… tôi cũng mấy phen thót tim.

Tôi nhìn theo bóng dáng Sơn Ca bước nhanh như chạy, chừng một phút sau cái bóng của anh ta đã lẫn vào hàng đoạn hàng rào trước cổng chùa. Chắc chắn Sơn Ca về nhà bà ngoại tôi ngủ vì anh ta đã xong việc, tôi nghĩ mình không cần phải bám theo thêm nữa, với lại… đêm nay tim của tôi hoat động đã đủ mạnh rồi, đủ các cung bậc trong chưa đầy một giờ đồng hồ. Đêm nào cũng như thế này tôi e rằng mình khó mà thọ đến lúc 86 tuổi để hưởng phúc con đàn cháu đống.

Tôi loay hoay tìm kiếm trước cổng nhà mình, thậm chí đã dùng cả đèn pin soi nhưng tuyệt nhiên không còn thấy bất cứ tàn tro nào vương lại, mấy chân hương cũng đã bị Sơn Ca rút lên mang về:

- Có khi tay này sợ chị Ngọc Hoa cũng nên, chẳng thể nào biết được mọi chuyện ra sao.

Nhưng cuộc đời có những điều rất trái khoáy, không quan trọng bạn có làm việc đó hay là không, quan trọng người ta nghĩ bạn đã làm những gì hoặc bạn có thể làm được gì. Tôi chẳng thể nào biết được rằng trong cái rủi lại có cái may, Sơn Ca đã yểm bùa trước cổng nhà tôi vào đêm đó nhưng anh ta lại thấy bóng dáng chị Ma khoanh tay đứng nhìn không nói một lời nào quay lưng bỏ đi, anh ta cho rằng bùa chú không đủ mạnh nên chẳng thể làm gì được chị Ma. Bản thân Sơn ca có lẽ cũng sợ sẽ có một đêm ngủ không yên tại làng Bưởi Cuốc bởi đã chọc giận một hồn ma khó tính. Nhưng Sơn Ca không hề biết được rằng thứ bùa chú mà anh ta đã thực hiện đúng là có hiệu quả bởi nó khiến tôi cảm thấy váng đầu huống chi là vong hồn.

Chị Ma đêm ấy mải đánh bạc nên thoát được một kiếp nạn, nếu chị ấy bị thứ hương mê hồn đó làm cho hồn phách không tỉnh táo hoặc không ra được khỏi nhà hẳn là sẽ tức phát điên, hậu quả chẳng thể nào biết được. Người hay ma, chẳng ai muốn bị dính bùa chú cả.

Nhưng đêm nay tôi lại phát hiện ra thêm một điều thú vị, ấy là người sống nếu có thể nhìn thấy tôi thật ra lại nhìn thấy hình bóng của chị Ngọc Hoa.

***