Chương 402: Bắt hồn Mẹ Chẽ

Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 402: Bắt hồn Mẹ Chẽ

Chương 402: Bắt hồn Mẹ Chẽ


***
Trời khuya không có trăng nhưng quang đãng, thêm nữa thứ ánh sáng lờ nhờ khi ngậm lá vối cũng giúp tôi ít nhiều trong việc quan sát nhất cử nhất động của Sơn Ca. Tôi thò đầu ra khỏi bờ rào rậm rạp của căn nhà nơi cô Thu đã từng ở nay đã bỏ không gần cả năm trời.

Sơn Ca đứng trước cổng nhà tôi, anh ta đi đi lại lại một hồi như đang suy nghĩ điều đấy rồi đột nhiên Sơn Ca chạy những bước dài, rất nhanh, anh ta đạp một chân vào bờ tường lấy đà để bật lên đoạn bờ tường gạch của nhà tôi. Bức tường gạch chỉ cao khoảng một mét sáu, không gây khó khăn gì cho Sơn Ca. Tôi nghĩ anh ta sẽ nhảy vào khu vườn chuối trước cửa nhà nhưng không, anh ta ngồi như một con khỉ trên bờ tường, cái bóng mảnh khảnh của Sơn Ca nổi rõ trên nền trời. Tôi chau mày suy nghĩ:

- "Định làm cái gì đây trời? Nhà mình có cái gì để nhập nha?"

Sơn Ca ngồi lặng im như vậy một hồi lâu, tôi chú ý quan sát chỉ thấy anh ta ngó nhìn chằm chằm vào trong nhà tối om như muốn tìm kiếm điều gì.

- Bịch!

Sơn Ca nhảy xuống đất loay hoay lấy từ trong cái túi đang đeo bên người. Đầu anh ta hết quay trái lại quay phải như sợ bị ai phát hiện khiến tôi cảm thấy rất khó hiểu.

- Cạch!

Ánh lửa sáng lên trong đêm, trong vài giây ngắn ngủi tôi có thể nhìn thấy trên tay Sơn Ca giống như có vài mảnh giấy nhỏ màu xám hoặc màu vàng nhạt. Anh ta đốt thứ đang cầm trên tay, ngay sau khi giấy bắt lửa Sơn Ca tung những mảnh giấy nhỏ đang cháy bay lả tả trước cổng nhà tôi.

- "Định yểm bùa nhà mình ư? Sao anh ấy lại làm như thế?"

Tôi nhấp nhổm đứng ngồi không yên nhưng chẳng biết làm gì. Ngay sau đó ánh lửa lại sáng lên, một que hương vừa mới châm lửa được Sơn Ca cắm xuống cạnh bức tường gạch, anh ta huơ chân múa tay vài cái đột nhiên tôi cảm thấy có một luồng gió nhẹ thổi từ phía sau lưng mình, giây phút sau đó que hương bùng cháy rồi tắt ngúm. Tôi không còn nhìn thấy đốm lửa đỏ của que hương.

Tôi đoán:

- "Chắc anh ta vừa gọi gió! Chắc chắn đang làm bùa phép nhốt chị Ngọc Hoa trong đất nhà mình. Nhưng anh ta làm như vậy nhằm mục đích gì?"

Dường như công việc đã xong xuôi, Sơn Ca chỉnh trang lại quần áo quay lưng bước về hướng tôi đang ẩn nấp. Tôi rón rén đi bằng đầu ngón chân về phía sau nhằm giữ khoảng cách an toàn với Sơn Ca. Tôi đã nhìn thấy bóng dáng Sơn Ca khi yên vị ngồi trong một ruộng khoai lang ngay đầu hồi nhà cô Thu. Sơn Ca rảo bước nhanh, anh ta vẫn đầy cảnh giác, thi thoảng ngoái đầu lại phía sau như sợ có ai đó đang bám theo.

Sơn Ca vừa khuất khỏi căn nhà đang xây dở gần bụi tre cô đơn thì tôi cũng rời ruộng khoai lang chạy về cổng nhà mình. Tôi muốn tận mắt xem Sơn Ca đã làm gì. Gần cổng nhà tôi có mùi hương thơm nồng nặc khiến tôi cảm thấy có chút váng vất trong đầu:

- "Vừa rồi đốt có một nén hương sao mùi lại nồng thế nhỉ?"

Tuy tôi không biết Sơn Ca đã làm gì nhưng với vốn kiến thức ít ỏi của mình, tôi ngồi nhìn chân hương trong giây lát trước khi rút chân hương rồi cắm ngược xuống đất. Khi tôi nhổm người dậy bỏ đi tôi lại nghĩ có thể Sơn Ca sẽ quay lại kiểm tra, bởi vậy để đảm bảo anh ta không phát hiện ra điểm gì bất thường, tôi cắm chân hương gần vị trí cũ anh ta đã cắm.

- "Mùi hương thơm mà khó chịu, váng hết cả đầu. Cái này có phải làm cho ma buồn ngủ không nhỉ?"

Cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, tôi trèo vào trong nhà cô Thu, đến bên giếng nước, dùng gàu múc nước, nước trong giếng rất lạnh bởi giếng này không sâu. Tôi biết nước này không thể uống mà phải lọc nhưng thứ nước có mùi tanh tanh hất lên mặt giúp tôi tỉnh táo hơn hẳn. Để chắc ăn, tôi còn vục mặt hẳn vào trong cái gàu, tóc tai ướt hết.

- "Mùi hương đó chắc chắn có vấn đề, mình bỏ lá vối ra thì không còn cảm thấy váng đầu nữa. Mấy ông thầy này đúng là lắm trò ma quỷ ghê người. Mình không cẩn thận loạng quạng mất mạng như chơi chứ chả đùa."

Cảm thấy mình đã ổn, tôi nhanh chóng vượt tường chạy thật nhanh ra hướng cánh đồng, cẩn thận thò đầu ra khỏi bức tường nhà xây dang dở đang bỏ hoang, tôi biết mình cẩn thận như thế là thừa nhưng chẳng có cách nào khác. Tôi dựa lưng vào bức tường thở dốc vài hơi sau đó mới cho lá vối lên miệng ngậm, quang cảnh xung quanh lại thay đổi khi thứ ánh sáng lờ mờ xuất hiện. Cảm thấy hoàn toàn yên tâm vì không ai còn nhìn thấy mình, tôi chạy những bước tự tin về phía mương Khoai cách chỗ vừa ẩn nấp chỉ khoảng hai trăm mét. Tôi không muốn bỏ lỡ điều gì, những bước chân nhẹ nhàng của tôi như lướt trên mặt đất vì trọng lượng còn có phân nửa, đang hối hả như vậy nhưng một lần nữa tôi giật thót, vội vã dừng chân rồi nhảy vọt vào bụi râm bụt bên phải đường. Nếu tôi nhảy sang bên trái chắc chắn sẽ lăn kềnh xuống mương dẫn nước.

- "Tay này còn thính hơn chó săn! Mình phải đánh giá anh ta cao hơn nữa mới được."

Tôi thật sự chẳng bao giờ nghĩ rằng ngay đoạn ngã rẽ (mà sau này dân làng xây cầu dẫn lên chùa làng) Sơn Ca đột ngột xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, dường như anh ta vẫn chưa thật sự yên tâm.

- "Rõ ràng tay này cảm thấy có ai đó đang bám theo, mà mình có lại gần đâu. Cái này có phải là trực giác mách bảo không?"

Tôi nằm nép mình vào hàng rào râm bụt cho đến khi ngẩng đầu lên phía trước nhìn phát hiện ra Sơn Ca đang chậm rãi từng bước tiến lại gần. Tôi hoảng hồn:

- "Mình bị phát hiện rồi à?"

Thay vì tìm câu trả lời, tôi vội vàng dùng tay vạch những thân cây nhỏ len mình qua chui vào vườn, lại là khu vườn quen thuộc có căn nhà nhỏ ở giữa mảnh đất mà tôi không biết gia chủ là ai. Sau khi đã vào hẳn trong vườn, tôi ngay lập tức đứng dậy bước thật nhanh về hướng Bắc, nơi ấy có lối sang một căn nhà bỏ không khác rồi mới đến ngôi nhà xây dang dở. Thông thuộc địa hình luôn là một điều tốt, những lúc nguy hiểm cận kề lợi thế này mới phát huy hiệu quả.

Tôi lại đứng dựa lưng vào bức tường của căn nhà xây dang dở nằm ngay ngã ba nhỏ, cúi người thật thấp để nhìn dọc theo con đường đất nhỏ, một lần nữa tôi lại thấy Sơn Ca khua chân múa tay, lại thấy một nén hương bùng cháy rồi vụt tắt rất mau, những tàn lửa từ mấy mảnh giấy nhỏ bay lả tả trong gió.

- "Không còn nghi ngờ gì, cái mùi hương khi nãy mình ngửi chắc chắn dùng để khắc chế vong hồn, chắc… chắc mấy mảnh giấy kia có tác dụng gì đó. Ngửi có một tí mà váng hết cả đầu."

Trong khi Sơn Ca đứng lặng im đầy cảnh giác gần hàng rào râm bụt thì tôi cũng cho rằng mình nên làm cách khác để theo dõi anh ta. Tôi băng qua đường đất, cẩn thận dò dẫm từng bước xuống ven đường, lấy đà nhảy sang bên cánh đồng, khoảng cách giữa tôi và Sơn Ca vì thế mà nới rộng ra đến bảy chục mét hoặc hơn. Thay vì bám theo lối Sơn Ca đã đi, tôi nhắm hướng hàng cây bạch đàn trồng cạnh mương Khoai bước đến. Sơn Ca sau khi hoàn thành công việc cũng bước thật nhanh về đoạn rẽ, chẳng mấy chốc anh ta đã đến gần cổng nhà Chắc Gạo còn tôi thì khoanh tay đứng theo dõi mọi hành động của anh ta từ khoảng cách dưới một trăm mét. Nơi tôi đứng là góc vuông của rải đất tiếp giáp với mương Khoai, vài tháng trước tôi đã từng gọi thành công một thuyền chiến có cái tên rất mỹ miều: Chiến thuyền Lý Ngọc Khuê!

Tôi không ngại mụ Mẹ Chẽ, nếu chạm mặt với mụ ấy tôi có thể đánh đuổi mụ ta đi một cách dễ dàng nhưng vấn đề là… tôi không thể tìm thấy mụ ta lẩn trốn ở nơi nào dưới làn nước lạnh lẽo và đen sì kia bởi tôi không phải là thầy, thế nên tôi không biết cách triệu hồi hoặc bắt mụ ấy phải xuất hiện.

Nơi tôi đang đứng là đầu gió.

Trong màn đêm yên tĩnh, những ngọn tre nhẹ nhàng lay động theo những cơn gió thổi từ phía cánh đồng, toàn bộ nơi Sơn Ca đang đứng là một mảng tối đen như mực, tôi ẩn thân cũng chỉ thấy mờ mờ. Sơn Ca đã bắt đầu hành sự, anh ta rời khỏi mặt đường lúi húi men theo những bụi cây dại mọc cạnh bờ mương, tôi không biết anh ta định làm gì cho đến khi có ánh lửa. Anh ta đã châm một ngọn nến cạnh bờ mương, dù cho bất kỳ ai có đi qua đoạn cổng nhà Chắc Gạo lúc này cũng khó mà phát hiện ra ánh lửa bởi những bụi rậm đã che khuất. Chỗ tôi đang đứng gần như thẳng hàng với Sơn Ca nên có thể nhìn thấy, tuy không rõ ràng lắm nhưng có thể tưởng tượng ra được. Dường như ngọn nến thứ hai đã được thắp lên cách ngọn nến thứ nhất khoảng năm mét, tôi áng chừng như thế.
Sơn Ca gặp đôi chút khó khăn khi bò lên đường nhưng cuối cùng anh ta cũng làm được. Tôi nhận thấy Sơn Ca ngồi lúi húi như đang chuẩn bị, đến khi một ánh nến nhỏ hơn được thắp sáng ngay chỗ anh ta đang ngồi thì tôi nhận ra Sơn Ca đã bày biện vài thứ trên đất, có lẽ là bánh kẹo chứ không có gì khác. Dưới ánh sáng của ngọn nến, Sơn Ca lấy từ trong cái túi vải đang đeo bên người ra một thứ có vẻ nặng, nheo mắt nhìn kỹ một hồi nhưng tôi chẳng biết đó là thứ gì cho đến khi năm nén hương được thắp lên:

- "Bát hương!"

Để nhìn rõ hơn, tôi vội chạy ngược về phía bụi tre tìm đoạn mương nước hẹp nhất để nhảy qua bên đường, mặc dù tôi vẫn đang ẩn thân nhưng bản năng tự nhiên khiến tôi lom khom chạy men theo đường đất một đoạn dài, tận dụng chỗ rẽ, tôi trườn xuống phần dốc thoai thoải tiếp giáp với mương Khoai, chỉ thò phần đầu lên để quan sát, khoảng cách rút ngắn xuống còn khoảng chừng năm chục mét giúp tôi nhìn mọi thứ rõ hơn rất nhiều.

Năm nén hương như năm đốm lửa nhỏ nghi ngút khói bên cạnh ánh nến nhỏ đang cháy bập bùng, đúng như tôi nghĩ, những thứ Sơn Ca đã bày biện ra khi nãy là bánh kẹo, vài quả tròn tròn chắc chắn là cam, thứ hoa quả dễ mua nhất ở đầu làng tôi dịp này bởi ngày mai là hội làng.

Sơn ca lại đốt giấy! Tôi chẳng biết những tờ giấy anh ấy đốt có ghi chữ nghĩa kì dị nào không, thứ giấy đó giống như giấy dó người ta dùng để vẽ tranh Đông Hồ bắt lửa, ánh lửa không giống như đốt giấy vàng mã hoặc giấy xé ra từ sách vở. Sơn Ca đốt vài tờ giấy như vậy, dường như kèm cả tiền âm phủ. Tôi nằm lặng im quan sát, gió bắt đầu thổi mạnh từ phía sau gáy của tôi hất về phía trước, những ngọn tre mà lúc này tôi có thể nhận biết rõ ràng dường như lay động mạnh hơn, chỉ một lúc sau, tôi đã nghe tiếng "u…u…" rất khó diễn tả.

Những vạt cây mọc um tùm bên bờ mương Khoai ngả rạp về phía Sơn Ca đang làm lễ, anh ta bắt đầu giơ hai bàn tay lên cao sau đó chụm vào nhau bắt quyết, toàn những hành động kỳ lạ. Dĩ nhiên đôi bàn tay đang uốn éo của Sơn Ca không nhanh như trong phim tôi từng xem nhưng tôi có thể khẳng định rằng anh ta làm rất thuần thục, đó hẳn là cách Sơn Ca thực hiện bùa phép chứ không phải khua tay múa chân đơn thuần như tôi vẫn hay nói.

Gió thổi mỗi ngày một mạnh hơn, nhìn cỏ cây xung quanh vừa lúc trước ngả rạp thì bây giờ như đổ hẳn về một hướng là tôi có thể khẳng định điều này. Phía bên kia mương Khoai, những bụi cây dại vẫn lặng im như không hề liên quan đến những gì đang xảy ra ở bờ bên này dù chỉ cách nhau một đoạn mặt nước không đến mười mét.

Sơn Ca đã không còn đeo găng tay lên trên bàn tay trái!

Ngọn nến nhỏ chợt cháy to hơn khi Sơn Ca giơ bàn tay trái lại gần. Trong khi gió đang thổi mạnh, ngọn nến nhỏ dường như không chút ảnh hưởng khi ngọn lửa vẫn cháy dựng đứng! Đây đúng là những điều quỷ dị khó tin mà tôi từng chứng kiến trong cuộc đời của mỉnh bởi nó trái ngược hẳn với những gì tôi học trong môn Vật lý.

Sơn Ca từ từ nâng cao bàn tay trái lên trời sau đó đột ngột chỉ thẳng xuống khoảng tối trước mặt anh ta, Sơn Ca làm như vậy đến mấy lần, giấy cũng được anh ta đốt không ngừng bằng tay phải. Đâu đó tôi nghe như có tiếng la hét vọng lại, dỏng tai lên nghe, thậm chí tôi còn nghe được cả tiếng trống ngũ liên đánh liên hồi không dứt. Tôi thầm nghĩ:

- "Anh ta đánh trống gọi quân chắc? Mình chả hiểu anh ta đang làm cái trò khỉ gì!"

Sơn Ca đứng thẳng người, tay trái của anh ta vẫn không ngừng khua khoắng vào khoảng không trước mặt:

- "Ây! Là… là đang viết chữ! Chắc chắn anh ấy đang viết chữ!"

Tôi nhận định như vậy bởi vì có nhiều động tác Sơn Ca lặp đi lặp laị, tôi mở to mắt ra nhìn, tôi nhìn thấy nhưng không hiểu, chỉ còn cách đoán biết. Tiếng trống như thúc giục vọng đến bên tai tôi như xa như gần, kèm theo đó là những tiếng la hét đứt quãng, rõ ràng những âm thanh mà tôi nghe thấy không phải từ làng Bưởi Nồi vọng lại theo chiều gió:

- " Gọi âm binh đánh mụ Mẹ Chẽ?"

Vừa nghĩ như thế tôi vội gạt đi:

- "Mụ ta yếu xìu, cần gì phải gọi binh hùng tướng mạnh, một nhát kiếm là xong. À, nhưng anh này không có kiếm."

Tiếng hú hét mỗi lúc một lớn, tôi bắt đầu cảm thấy hơi nhức tai. Khi hai lỗ tai bùng nhùng, rõ ràng tôi còn nghe lẫn trong những tiếng hú hét mỗi ngày một to ấy là tiếng lầm rầm như tiếng đọc kinh. Giọng đọc rất có uy lực dù tôi không hiểu những từ ngữ ấy, chắc chắn không phải là tiếng Việt tôi vẫn nghe hàng ngày.

- Ùm!

Cuối cùng tiếng la hét cũng kết thúc khi tiếng động mạnh từ mặt nước yên tĩnh vang lên, tôi cố gắng nín thở chờ đợi, đôi mắt căng ra vì không muốn bỏ lỡ điều gì nhưng đôi tai rõ ràng là chưa hết đau buốt. Đã lâu lắm rồi tôi không cảm thấy tai mình bị buốt như thế

Một cây tre bị bẻ cong ngả xuống mặt mương, khung cảnh mà tôi đã từng thấy vài lần trước đó. Đầu ngọn tre vắt vẻo một cái bóng đen sì, giống như một con khỉ đang vắt vẻo.

- "Ô! Mụ già xuất hiện rồi kìa."

Cành tre rung rinh, đôi mắt đỏ lòm của mụ Mẽ Chẽ như hai hòn than hồng hiện rõ trong đêm. Sơn Ca đứng trên bờ, mụ Mẽ Chẽ vắt vẻo trên ngọn tre đang bị vít xuống lưng chừng, cách mặt mương khoảng ba mét.

Gió vẫn vần vũ xung quanh, cây cối đổ rạp xuống một phía.

- Ngươi gọi ta có việc gì?

Tôi khẽ nhíu mày bởi tai hơi buốt, đã lâu không nghe giọng của mụ Mẹ Chẽ nhưng tôi thật khó mà quên giọng cười the thé như mẹ ranh của mụ, giọng nói lại càng không.

- Mau nói! Ta không làm gì phạm đến thầy, ta không quấy phá thầy cớ sao thầy lại làm lễ gọi ta lên?

- Bà đã trú ngụ ở đây đủ lâu rồi, đã gây đủ oán nghiệp tại sao không siêu thoát?

- Ai đã mời thầy tới đây?

- Bà hãy trả lời câu hỏi của tôi. Tôi đi qua cảm thấy âm hồn của bà không chịu tiêu tán cứ lẩn khuất nơi ao tù nước đọng này rình mò nên muốn làm phúc.

- Thầy nói như vậy nghĩa là thầy muốn diệt trừ ta hay sao? – Mẹ Chẽ ré lên cười, tôi chưa bao giờ thích giọng cười này. Mẹ Chẽ nói như nghiến răng – Ta nói cho thầy hay, ta đã ở đây hơn một trăm năm, ta chỉ bắt thêm một đứa bé nữa là ta sẽ đi, thầy cần gì phải nhọc công?

- Tôi không biết mụ muốn gì, đêm nay là ngày lành tháng tốt, giờ Tý đã điểm. Mụ cũng đã đến, vậy hãy theo tôi, tôi nhất định không để mụ phải đói kém, thèm khát.

- Ta xưa nay quen tự do, lý gì phải theo thầy để thầy khiển? Thầy là người thiên hạ, việc của làng này không phiền đến thầy. Ta cũng là người làng này chứ không phải vong hồn vất vưởng.

- Không phải nói nhiều. Bây giờ mụ đi theo tôi hay để tôi phải ra tay?

- Thầy nhắm làm được gì? Tại sao thầy lại phải chĩa mũi vào việc của người khác?

- Tôi làm việc thiện!

Mẹ Chẽ nghe Sơn Ca nói vậy chợt cười ré lên khiến tôi nấp ở ven đường cũng cảm thấy lông tơ khắp người dựng đứng không thiếu một cọng nào. Tôi cũng cảm thấy lý do này không chính đáng cho lắm nhưng tôi không phải là Sơn Ca nên không thể biết được anh ta nghĩ gì.

- Thầy cứ làm việc thiện của thầy, ta làm việc ác của ta. Nước sông không phạm nước giếng, cớ sao thầy…

Mẹ Chẽ chưa nói dứt câu, Sơn Ca chợt vung bàn tay trái theo hướng từ trái sang phải như kiểu anh ta vừa ném vật gì đó xuống mương Khoai. Tôi chợt giật mình bởi ngay sau đó lửa bỗng dưng xuất hiện phóng từ bờ bên này sang bờ bên kia tạo thành một tấm lưới mỏng bao trùm kín mặt mương nước, ngọn lửa màu xanh quỷ dị bập bùng cháy. Mẹ Chẽ cũng ngay lập tức nhận ra bất thường.

- Tôi hỏi lại, theo tôi hay chống tôi?

Sơn Ca lại vung tay một lần nữa, lửa cháy lan sang gần chỗ tôi đang nấp khiến tôi phải bò ngang sang phái bên phải theo phản xạ tự nhiên. Tôi có thể cảm nhận được sức nóng của lửa, tim đập thình thịch. Lửa cháy dọc mương Khoai nhưng khi lưới lửa này cháy ngang qua chỗ tôi đang nấp tôi nhận ra một điều kỳ lạ nữa là lưới lửa này cách mặt nước khoảng một mét.

Mẹ Chẽ không còn cười nữa. Mụ ta nói giọng nài nỉ:

- Tại sao thầy phải đuổi cùng diệt tận kiểu này? Ta biết thầy đã từng nhiều lần đi qua làng nhưng không một lần mạo phạm đến thầy, cớ sao…

- Theo tôi hay chống tôi?

Mẹ Chẽ không đáp, tôi nghĩ mụ ấy đang đấu tranh dữ dội. Đôi mắt tôi lúc này đang chú ý đến lưới lửa cháy trên mặt mương vì lạ, tôi thử bỏ lá vối ra khỏi miệng thì ơ kìa! Chẳng có lửa! Tôi ngạc nhiên nhìn về chỗ Sơn Ca đang đứng, vẫn chỉ có ngọn nến cháy rực, mấy que hương cũng đỏ lửa và gió rít rất mạnh gần nơi anh ta làm phép.

Cành tre cong trong không trung, bóng đen vắt vẻo trên ngọn tre ngả xuống phía mặt nước ngồi im không động đậy. Tôi không nghe được họ nói gì ngoài tiếng gió, bởi vậy tôi phải cho lá vối vào miệng, lưới lửa với những ngọn lửa ma quỷ bập bùng cháy phả hơi nóng đến gần chỗ tôi ẩn nấp. Mẹ Chẽ rõ ràng không còn đường thoát, mấy lần trước tôi định ra tay với mụ ta, mụ ta sẽ nhảy tót xuống mương rồi trốn tiệt khiến tôi chẳng biết đường nào mà tìm. Bây giờ Mẹ Chẽ ngồi vắt vẻo treo ngọn tre cong chẳng khác gì một con gà đã làm lông sạch sẽ treo trên bếp lửa, rơi xuống là cháy thành than.

Sơn Ca lại một lần nữa dùng tay phất mạnh một cái, lửa lập tức cháy to hơn, thật khó mà tin được những gì mình đang nhìn thấy.

- Nóng quá! Nóng quá!

- Mụ không còn nhiều thời gian, chỉ một cái phất tay của tôi nữa thôi là linh hồn của mụ sẽ tan thành tro bụi. Nếu theo ta, ta sẽ không để mụ thiệt, mụ sẽ được giải nghiệp.

- Nóng quá! Nóng quá! Á á á á á!

Cây tre rung lắc mạnh, Mẹ Chẽ tỏ ra hốt hoảng, mụ ta rõ ràng vẫn muốn tìm cách nhảy xuống nước nhưng không thể. Cho dù tôi không nhìn được mặt nước ở phía đằng kia nhưng tôi đồ rằng lưới lửa cũng đủ dài khiến Mẹ Chẽ không nhảy từ cây tre này sang cây tre khác được.

- Được, ta… ta… ta theo thầy, ta theo lời thầy!

Cành tre rung rinh, Sơn Ca đưa cánh tay trái lên phía trước quay những vòng tròn khó hiểu, mụ Mẹ Chẽ vẫn không thôi la hét, mụ ta đưa đôi bàn tay gầy guộc với những cái móng dài đen sì lên ôm mặt. Tiếng thét đầy ai oán của Mẹ Chẽ nhỏ dần, hình bóng của mụ trên ngọn tre cũng nhạt đi, lưới lửa cũng thu dần lại. Đến khi cành tre bật lên cao, lưới lửa cũng vì thế mà vụt tắt như chưa từng xuất hiện. Sơn Ca chắp tay trái trước ngực trong giây lát rồi múa vài lần.
Sơn Ca lại đốt thêm giấy rồi ném xuống mương nước, mấy nén hương được anh ta rút lên cắm xuống bên đường.

- Chủm! Chủm!

Tiếng động vang vọng từ mặt nước khi Sơn Ca hắt hết những thứ anh ta vừa làm lễ, tôi ngạc nhiên quá đỗi bởi những hành động này, đúng hơn là tôi chẳng hiểu gì. Nhưng tôi có thể khẳng định một điều rằng mụ Mẹ Chẽ - con ma da ám ảnh tôi trong những năm trước – giờ đây đã nằm gọn trong cái bát hương kỳ lạ của Sơn Ca, kết thúc một kiếp làm ma ở nơi lạnh lẽo, u tối nơi mương nước đầu làng Bưởi Cuốc.

***