Chương 14: Ngu xuẩn

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 14: Ngu xuẩn

- Cứu… Cứu mạng…

Tiếng la thất thanh mang theo nỗi tuyệt vọng, xen lẫn sự bi đát vang lên.

Binh Nhì dừng việc đổ xăng vào bình, đậy nắp lại, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.

Những thứ không biết sẽ mang lại nguy hiểm không tên. Nhưng đồng hành với nguy hiểm lại chính là lợi ích. Chỉ cần bóp chết nguy hiểm, hắn chắc chắn sẽ nắm được lợi ích trong tay. Mà lợi ích sẽ mang lại thực lực!

Binh Nhì còn nhớ rõ tình cảnh không tăng nổi quân hàm lên trong cả cuộc đời mình. Ấy không phải là do hắn không cố gắng hết sức, đó chỉ là thực tế phũ phàng.

Luật lệ và chế độ của Liên bang Terran cực kỳ nghiêm khắc. Muốn tăng quân hàm, quân nhân phải cần có cả thực lực và tri thức! Để giải thích cho việc này, Liên bang nói rằng vì không để tri thức lọt vào tay kẻ thù.

Lấy một ví dụ đơn giản. Nhân tộc có thể chống lại Thần tộc, trong đó có một phần là do khoa học kĩ thuật của Nhân tộc đi theo một hướng khác hẳn Thần tộc. Tuy nhiên, Thần tộc có khoa học kĩ thuật quá tiến bộ, nếu như Nhân tộc để lộ bí mật của mình, sợ rằng không bao lâu sau, Nhân tộc chỉ là cừu đợi làm thịt.

Bởi thế, vì đảm bảo an toàn, nếu quân nhân muốn nắm giữ càng nhiều tri thức, quân nhân này cần phải có thực lực bảo vệ nó. Không có thực lực, đừng mơ về tri thức. Do đó, không có thực lực thì đừng mơ tăng quân hàm.

Quân nhân muốn tăng lên thực lực, họ chỉ có hai con đường.

Thứ nhất, tích lũy chiến công, sau đó dùng chiến công đổi thuốc tiến hóa. Nhưng thuốc tiến hóa không phải 100% thành công, bởi nó yêu cầu tư chất của người dùng. Tư chất càng tốt, độ biến dị càng thấp, tỉ lệ càng lớn. Binh Nhì là người không có tư chất, vì vậy dẫu hắn đã tiêm chín liều, thực lực của hắn vẫn giậm chân tại chỗ.

Thứ hai là may mắn. May mắn ăn được thiên tài địa bảo gì đó giúp tăng thực lực. Sự may mắn này còn thấp hơn cả chơi xổ số Liên bang. Khi chơi xổ số Liên bang, lúc nào đế chế xổ số muốn tăng cường tuyên truyền nhằm kéo thêm người chơi, hoặc thả mồi câu cá lớn, họ mới "thả" một lần. Và thế là có người không quyền không thế, không quen biết ông nọ bà kia trúng thưởng. Còn thiên tài địa bảo? Khó mà gặp được. Khi gặp được, cảm nhận được cái thứ nằm trên tay có thể giúp ích cho mình, nếu quyết định ăn, không ai ngu mang đi tới các chuyên khoa để kiểm tra. Chỉ dựa vào cảm giác, 100 người ăn, 100 người chết sạch.

Lịch sử Liên bang từng có một giai đoạn như thế, và vì vậy sau này không còn mấy ai bước theo vết xe này nữa.

Binh Nhì là công nhân, chức trách của hắn là đào khoáng, đào thủy tinh, vận chuyển, xây dựng. Một kẻ với công việc ngập đầu tại những nơi đã được lính mở đường "dọn sạch", thiên tài địa bảo với hắn là quá xa vời.

Hắn tự hứa sẽ nắm giữ bất cứ cơ hội nào, cho dù nuốt xong chết đi, hắn cũng muốn thử. Đáng tiếc cả đời hắn đã chú định vô duyên với việc tăng quân hàm.

Cũng từng có nhiều ý kiến bất đồng về việc tăng quân hàm, trong đó có việc dùng chiến công đổi thẳng quân hàm. Chiến công giống như thành tích, rất dễ bị làm giả. Liên bang coi trọng tướng lĩnh, vậy nên cố gắng làm thật công bằng. Tất nhiên là con ông to bà lớn "xoát" chiến công đổi thuốc tiến hóa, chỉ cần không quá giới hạn, Liên bang cũng mắt nhắm mắt mở.

Lúc này, không rõ trước mắt có phải là cơ hội không, nhưng hiển nhiên hắn không muốn từ bỏ. Có thể nó không có ích lợi cho hắn, vậy hẳn là nó sẽ có một chút lợi ích cho căn cứ. Nếu là lợi ích cho căn cứ, hắn càng không thể bỏ qua.

Đối mặt với nguy hiểm, cần cẩn thận và chuẩn bị đầy đủ. Vì lẽ đó, hắn như một cái bóng, hòa vào màn đêm, như u linh lặng lẽ tiến về siêu thị - nơi phát ra âm thanh kêu cứu.

Trong tầng 1 siêu thị, chuyện kinh tởm đang diễn ra.

Một nam nhân khoảng ba mươi tuổi đứng xem kịch vui, hai mắt hăng hái nhìn xem, hô hấp có chút gấp rút, hạ bộ cũng dựng đứng lên.

Một cô gái khá xinh nằm trên mặt sàn, la hét, chống cự, xô đẩy một người nam nhân khác. Cô gái khoảng hai mươi tuổi này dùng đôi bàn tay vô lực chống trả người nam nhân đang đè lên cô ta. Cô ta càng chống lại, người nam nhân có vẻ thư sinh kia càng khoái trá, y cất tiếng cười dâm đãng, miệng nhếch lên.

Người cuối cùng là một cô gái khoảng hai mươi lăm, ăn mặc thời thượng, khuôn mặt phúc hậu, đôi mắt mọng nước như em gái hàng xóm. Cô ta rất đẹp, một vẻ đẹp đủ khiến nam nhân điên cuồng. Cô ta đứng sau lưng người đàn ông ba mươi tuổi, đầu cúi xuống, dường như rất bối rối và hối hận.

Nhưng… đôi mắt lâu lâu nhìn về phía màn kịch đang diễn ra, cộng với đôi môi nhếch lên tỏ vẻ khinh thường chôn dưới đầu tóc rối đã bán đứng cô ta.

Jsep Mai Nguyễn là một ca sĩ nổi tiếng. Trên trường quốc tế, cô ta không có tiếng tăm gì. Nhưng trong một cái nước nhỏ có 200 triệu dân, người hâm mộ cô ta đã có một phần ba: hơn 60 triệu người. Một ca sĩ có giọng hát khá hay không phải là điều giúp cô ta nổi tiếng, mà là vẻ ngoài xinh đẹp: thánh thiện, ngây thơ cùng tính cách hòa đồng, vui vẻ.

Thế nhưng mấy ai biết đó chỉ là bề ngoài? Hẳn chỉ có đám dân đen ngu xuẩn mới tung hô cô ta hết mực. Còn trong mắt những người quyền chức, trong mắt bọn doanh nhân giàu sụ - cả nổi tiếng và ẩn thế, cô ta là món đồ chơi mạt hạng: chơi chán lại bỏ. Trong mắt họ, cô ta là một con điếm không hơn không kém, có khác chăng là tốn kém hơn mà thôi.

Jsep Mai Nguyễn không phải là điếm, cô ta chính là nghĩ vậy. Bọn điếm bán thân thể mình vì tiền, cô ta không phải như thế, cô ta làm sao như thế được cơ chứ? Cô ta chỉ mở rộng háng vì danh vọng, đôi khi có thêm chút tiền. Vì vậy bọn điếm thấp kém chỉ biết vài đồng tiền lẻ sao so được với cô ta?

Vì sao cô ta lại làm thế? Chỉ vì danh vọng mà cô ta làm thế sao? Đó là hai câu hỏi ấu trĩ và ngu xuẩn. Trong cái giới showbitch, ai mà không như vậy? Gái đi với ông, trai đi với bà là chuyện quá bình thường, bình thường đến mức không ai trong showbitch thèm nhắc đến. Nó như chào hỏi vậy, chào lâu riết quen.

Ai cũng có người chống lưng, ai cũng có tiền như nước. Cạnh tranh quá khốc liệt, người ta chơi nhiều lại chán, cho nên để có chỗ dựa vững chắc, không ai không chuyển từ tay người này sang tay người khác. Tất nhiên là những cái dính dáng đến quyền lực đều được ẩn giấu rất kĩ bởi chế độ độc tài của quốc gia. Đôi khi vì tiền cô ta cũng cặp kè thêm doanh nhân, nhưng nếu không may bị lộ, hoặc muốn quang minh chính đại đi khách sạn hú hí cùng nhau, hoặc muốn về qua đêm bên nhà nhau cho kích thích, hai người họ sẽ hợp thức hóa bằng cái gọi là tình yêu.

Nếu như có một ai đó bóc phốt, có lẽ khi nó còn chưa lan ra, nước bọt của các fan cuồng đã nhấm chìm kẻ xấu số. Lý lẽ đám ngu xuẩn nọ đưa ra rất đơn giản: "Thần tượng họ xinh đẹp, phúc hậu, thánh thiện, vui vẻ thế thì sao có thể làm chuyện đồi bại như vậy được. Tất cả chỉ là dối trá, tất cả là do có người ganh ghét muốn hạ bệ Jsep Mai Nguyễn."

Ở thời trước cô ta có thể lẫn vào như cá gặp nước. Ở tận thế, khi biết không còn trông mong vào các ông to quyền lực và giàu có trước kia, cô ta phát huy càng thêm nhuần nhuyễn.

Đừng bảo cô ta thủ đoạn, bởi vì không thủ đoạn thì làm sao leo cao được? Không thủ đoạn thì sao có thể sống vui sống khỏe trong tận thế được? Chỉ múa mồm là không được, nhân loại trong bất kỳ thế giới nào cũng cần lợi ích thực tế. Thời hòa bình nhân loại giấu rất sâu ở dưới cái gọi là đạo đức và luật pháp. Đến thời tận thế rồi, khi không còn gì ràng buộc, nó đương nhiên nổi lềnh bềnh như cá chết trôi sông.

Jsep Mai Nguyễn kéo kéo áo người nam nhân trước mặt, giọng run run, nhỏ nhẹ nói:

- Anh Dũng, cản Tuấn Anh lại đi anh…

Người đàn ông tên Dũng quay ngoắc lại, đang hứng lại bị kích thích, y cười dâm:

- Em yêu, anh nứng quá, mình làm trận đi.

Ánh mắt Jsep Mai Nguyễn hoảng loạn, trên mặt bay lên hai rặng mây đỏ, cô ta ấp a ấp úng với giọng nũng nịu:

- Anh này, mình vừa xong mà.

Ánh mắt người tên Dũng lập tức lạnh xuống, y cười gằn:

- Sao? Không được à? Em phải suy nghĩ cho thật kĩ đó.

Jsep Mai Nguyễn sợ hãi, rụt rụt thân thể lại, run lẩy bẩy:

- Vậy… mình qua chỗ khác đi. Em không muốn bị người khác nhìn thấy.

Người nam nhân 30 tuổi bỏ ngoài tai, thuần thục ôm cô ta vào lòng, miệng hôn ngấu nghiến, hai tay mò loạn vào cơ thể đúng chuẩn kia.

Jsep Mai Nguyễn tỏ ra chống cự, hai tay đánh nhẹ vào người đàn ông. Nhưng dùng dằng chưa tới mười giây đã buông xuôi.

Thoạt nhìn toàn bộ mọi việc trong siêu thị, kể cả cuộc cưỡng hiếp sắp xảy ra kia, cho đến chuyện đang xảy ra với cô ta, thì dường như không liên quan gì, cô ta chỉ bị ép. Song thực tế, cô ta là đạo diễn và diễn viên kỳ cựu, muốn cái cúp thế giới nào, cô ta bỏ tiền mua là được.

Với bản tính dâm đãng, cộng thêm việc từng trải, thêm cả nhiều lần đấu đá trong showbitch, cùng với những lần ngầm tranh đoạt các ông lớn, cô ta quá dày dạn kinh nghiệm. Cô ta nắm bắt tình thế rất tốt. Trong mắt cô ta, một mình cô được hai người đàn ông bảo vệ sẽ tốt hơn việc san sẻ với một con đàn bà khác. Dù phục vụ nhiều lần trong ngày cho hai gã đàn ông xấu xí, nhưng đó cũng không là vấn đề. Dẫu sao nơi đó của cô ta cũng đã nát bấy, chẳng còn cảm giác gì nữa rồi. Có chăng là mấy con bò đực dốt nát nhìn thấy vẻ bề ngoài, nghe thấy tiếng rên rỉ dâm dục đã không còn chịu nổi, đánh nhanh rút gọn trong khi cô ta còn chưa thỏa mãn.

Liếc liếc nhìn cô gái đang giãy giụa bên kia, nội tâm cô ta vui mừng quá đỗi. Càng nhìn con bé chống trả, cô ta càng vui vẻ. Cô ta chỉ mong con bé ngu ngốc kia vì cái sự trong sạch vớ vẩn tự sát cho nhanh. Nó ngu thì chết, chả bệnh tật gì chết cả.

Trăm tính, ngàn tính, tính kế cả bốn người trong siêu thị. Cứ ngỡ nơi hoang vắng chó ăn đá, gà ăn sỏi, chim không thèm ị này sẽ không còn người sống sót làm hỏng kế hoạch của cô.

Xui xẻo thay, người tính không bằng trời tính.

Quan sát và đánh giá xong, nhận ra trước mắt chỉ là bốn con dê mềm yếu và ngu xuẩn, ngay cả một tí cẩn thận cũng không biết, Binh Nhì không chút do dự ra tay.

Bốp! Bốp!

Hai người đàn ông té xỉu.

Bốp! Bốp!

Hai người phụ nữ còn lại chưa nhận ra gì cũng nối gót đi theo.