Xuyên Nhầm Tiểu Hồ Ly Đáng Yêu

Chương 3:

Phong Dật Hiên cau mày kiếm lại, trong bụng nghi hoặc tại sao mình vẫn chưa chết?
Theo như hắn biết thì hắn đã bị quân địch mai phục khiến toàn thân hắn bị trọng thương, đã thế còn trúng phải kịch độc thì hẳn là hắn chết không nghi ngờ.
Nhưng mà tại sao hắn chưa chết? (Bộ anh muốn die sớm à? =.=")
Thử vận nội lực lại phát hiện rằng nội lực không mất mà đang ngưng tụ lại!
"Điều này... làm sao có thể?"
Chợt nhận ra trên ngực có cái gì đó đang đè lên, Phong Dật Hiên cúi đầu nhìn vật nhỏ trắng muốt đầy ngạc nhiên.
Vật nhỏ như đang ngủ say xưa, đôi chân của nó đang chảy máu. Phải! Là đang chảy máu. Phong Dật Hiên nhận thấy trong miệng mình có vị tanh mà ngòn ngọt của máu, lập tức giật mình không thôi.
"Chẳng lẽ... là thứ này cứu mình?"
Khẽ ôm tiểu hồ ly lông trắng muốt kia lên, cảm thấy trọng lượng của nó nhẹ hơn hắn nghĩ. Đưa tay thăm dò hơi thở của nó xong, Phong Dật Hiên mới thở phào nhẹ nhõm.
" May mà nó vẫn chưa chết."
Khẽ xé vạt áo của mình rồi băng bó cho tiểu hồ ly kia, đôi mắt đen lạnh băng của Phong Dật Hiên tỏa ra nhu hòa mà chính hắn cũng chẳng biết.
Đến lúc thuộc hạ thân cận của hắn tìm được hắn, cả đám đều đứng chết lặng.
" Trời ạ!
Chẳng lẽ bọn họ đều bị hoa mắt tập thể. Hay là mặt trời hôm nay mọc từ phía tây?
Gia của họ lạnh lùng không chút độ ấm hôm nay lại tràn đầy nhu hòa và dịu dàng như thế này?
Đã thế lại là với... hồ ly?
Vậy thì thế giới này thật huyền huyễn a~!"
- Thập Thất, cậu đánh tôi một cái xem có phải là tôi đang mơ không?
Nam Cung Kì quay sang hỏi đồng bọn xem rốt cuộc cậu có đang nằm mơ không thì lập tức bị một cú đấm bay sang.
- A, Kiếm Thập Thất! Tại sao cậu đánh tôi?
Kiếm Thập Thất một tay ôm kiếm, tay còn lại từ từ rút lại, cười khinh thường nhìn Nam Cung Kì.
- Cậu kêu tôi đánh cậu!
Phong Dật Hiên như cũng nhận ra có đám người xuất hiện, sự nhu hòa hiếm thấy thu lại sạch sẽ và thay vào đó là sự lạnh lẽo bức người.
- Các ngươi nói đủ?
Cả đám người lặng lẽ rơi nước mắt, tất cả đều có suy nghĩ: " Chẳng lẽ số phận của mình còn thấp hèn hơn một con hồ ly ư?"
Kiếm Thập Thất là người hoàn hồn đầu tiên. Hắn bước đến cạnh Phong Dật Hiên rồi quỳ xuống.
- Gia, bọn thuộc hạ đến chậm. Xin gia trách phạt.
Vào lúc biết Phong Dật Hiên bị ám sát, bọn họ dùng hết lực đi nhanh hết sức có thể đến hiện trường. Nào biết khi đến là một đống thi thể đầy máu. Lại từ một tên bại tướng mà biết vương gia của họ đang trúng kịch độc liền vội vàng tìm kiếm gia. Không ngờ lại thấy cảnh gia diu dàng băng bó cho một con hồ ly. Nếu không được tận mắt nhìn thấy, hắn thề là hắn không bao giờ tin. Nhưng cũng may mà gia không sao.
Đối với Kiếm Thập Thất cùng Nam Cung Kì, tâm sự cùng sự trung thành của họ Phong Dật Hiên đều biết. Lạnh lùng nhớ đến tình huống ám sát vừa rồi, sát khí của hắn nổi lên. Đôi môi khẽ mở.
- Đều trở về.