Xuyên Nhầm Tiểu Hồ Ly Đáng Yêu

Chương 4:

Lam Hàn trong thời gian ngất đi vẫn cảm nhận được nàng đang được nâng lên rồi dựa vào một cái gì đó thật ấm áp khiến nàng luyến tiếc không thôi. Ý thức mơ hồ không rõ...
" Nga~, mình đang ở đâu đây?
Thật thoải mái a~.
Không lẽ là thiên đường?
Ủa vậy chẳng lẽ mình đã chết ư?
Chết vì lấy máu cứu nam nhân kia, vì làm việc tốt nên được lên thiên đường?"
Đúng lúc Lam Hàn đang rối rắm với đống suy nghĩ của mình, bên tai bỗng truyền đến những âm thanh nói chuyện. Có một âm thanh ở rất gần, rất gần nàng. Giọng nói trầm ấm đầy nam tính khiến nàng say mê.
- Tại sao tiểu hồ ly này vẫn chưa tỉnh? Không phải các ngươi là ngự y tốt nhất sao?
Giọng nói đầy lạnh lẽo nhưng Lam Hàn vẫn cảm nhận được trong đó chứa nồng đậm sự quan tâm. Trong lòng rung động với âm thanh này, thật là dễ nghe!
- Vương gia, hẳn là tiểu hồ ly này đang ngủ thôi. Nó không sao hết.
Phong Dật Hiên khẽ nhìn về phía tiểu hồ ly đang bị băng bó khắp người. Nếu không phải là còn nhìn thấy cái đầu nhỏ xinh kia thì ai cũng nghĩ rằng đó là một cuộn vải! Hắn tràn đầy thắc mắc không biết vì sao tiểu hồ ly này thân lại mang nhiều vết thương như vậy.
Ngự y kia nhìn thấy vẻ lo lắng của Phong Dật Hiên thì giật mình sửng sốt không thôi. Ông nghe nói vị vương gia này nổi tiếng là lạnh lùng. Mẹ của vị vương gia này đã mất sớm từ lúc hắn mới được năm tuổi. Cầm kì thi họa, cỡi ngựa bắn cung không thứ gì hắn không tinh thông. Lại thêm việc văn võ song toàn. Năm hắn mười năm tuổi đã chinh chiến sa trường, chưa trận nào mà không thắng. Nhưng hắn lại không đồng ý lên ngôi mà để huynh trưởng hắn Phong Dật Thiên cai quản đất nước. Tuy là danh tiếng hắn vang dội nhưng huynh trưởng hắn - hay còn gọi là hoàng đế bây giờ không một chút ghen tị nào với hắn cả mà đối với hắn là thương yêu có thừa. Tình anh em của họ đến giờ chưa ai có thể chia cách.
Phong Dật Hiên tài giỏi như thế ngay lập tức trở thành người trong mộng của nhiều thiếu nữ nhưng theo truyền thống gia tộc thì hắn chỉ có thể cưới một thê. Nhưng đến giờ dù đã hai mươi hai tuổi vẫn chưa có người nào lọt vào mắt xanh của hắn!
Lam Hàn đang mê mang cũng nghe thấy lời đối thoại liền giật mình không thôi.
" Nàng xuyên thành tiểu hồ ly.
Lại xuyên vào đúng thời cổ đại!"
Lập tức thúc đẩy ý thức của mình, Lam Hàn khẽ mở mắt xanh mang theo sự nghi hoặc nhìn xung quanh rồi chấp nhận một sự thật: " Thật sự là nàng đã xuyên rồi. Không phải đầu thai hay gì hết!"
Đúng lúc lòng Lam Hàn rung động mãnh liệt thì bên tai bỗng truyền đến giọng nói trầm ấm đầy nam tính mang theo sự lo lắng khiến nàng như say vậy.
- Ngự y, nó tỉnh rồi.
Mang theo sự rung động, mắt xanh như làn nước trong khẽ nhìn nơi phát ra âm thanh dễ nghe kia.
Chỉ thấy nam nhân kia là nam nhân mà Lam Hàn nàng từng thấy đẹp trai nhất. Hắn khoảng hai mươi hai tuổi. Mày kiếm, mũi cao, môi mỏng... tất cả như được chạm khắc thật tỉ mỉ trên khuôn mặt kia. Đôi mắt đen sâu thẳm khiến người ta lạc vào rồi ngây tại đấy.
Phong Dật Hiên thấy nhóc con kia khi tỉnh lại liền nhìn hắn chăm chú không chớp mắt một cái. Hắn cảm thấy ánh mắt đó giống như một nữ nhân đang đánh giá một người để phó thác cả đời vậy. Nhưng mà... nó chỉ là một tiểu hồ ly thôi. Vậy thì làm sao có thể như cảm giác của hắn chứ! Phong Dật Hiên tự cười giễu chính mình.
Ngự y sau khi xem xét lại tình trạng của Lam Hàn xong, xoay người cung kính.
- Vương gia, tiểu hồ ly bây giờ tình trạng không đáng lo ngại. Chỉ cần mỗi ngày uống thuốc thì sẽ từ từ khỏi hẳn.
Phong Dật Hiên lúc này mới thu hồi cảm xúc.
- Được rồi, tất cả lui xuống hết đi.
Mọi người theo lời của Phong Dật Hiên đều lui xuống. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hắn cùng Lam Hàn vẫn đang ngây người chăm chú nhìn hắn.