Xuyên Nhầm Tiểu Hồ Ly Đáng Yêu

Chương 9:

Thấy tiểu hồ ly lắc đầu nhỏ tỏ ý không muốn đi, Phong Dật Hiên cũng cười xoa đầu nó.
- Được rồi. Vậy ngươi ăn đi, ta đi một lát sẽ trở về sau.
Sau đó hướng ra cửa lạnh giọng.
- Mang đồ ăn vào đây. Kiếm Thập Thất, cậu vào đây.
Lam Hàn ngửi ngửi mùi đồ ăn thơm ngon tỏa ra trên bàn rồi nhảy xuống khỏi ngực Phong Dật Hiên, đôi mắt xanh long lanh nhìn đồ ăn chăm chú chỉ thiếu nước chảy nước miếng.
Phong Dật Hiên thiếu chút cười ra với bộ dạng hám ăn của nhóc con này, đôi tay vươn ra ôm nó vào ngực tiến đến bàn ăn.
Đúng lúc này, một thanh niên chừng mười bảy tuổi bước vào thấy cảnh tượng này thì sững người, sau phục hồi dáng vẻ rất nhanh chóng.
- Gia, gọi ta có gì phân phó?
Phong Dật Hiên để Lam Hàn xuống bàn rồi mặc nàng lao đến món này rồi lại món kia, bộ dáng hận như không thể ăn hết đống đồ này vào bụng, lạnh giọng phân phó.
- Thập Thất, cậu coi chừng nhóc con đừng để nó đi mất hay gặp phải chuyện gì. Ta vào triều thông báo với huynh một chút về việc bị ám sát.
Nghe thấy điều Phong Dật Hiên phân phó, Kiếm Thập Thất cũng hơi giật mình vì gia lại quan tâm đến một con hồ ly mới gặp này nhưng cậu cũng không có tức giận khoi gia phân phó phải bảo vệ nó vì dù sao theo cậu nghĩ nó chính là thứ đã cứu gia vào hôm bị ám sát đó.
- Ân.
Nhìn Lam Hàn ra sức vơ vét đồ ăn trên bàn, ánh mắt Phong Dật Hiên tỏa ra đầy nhu hòa rồi rời đi.
................................................................................
Lam Hàn sau khi ăn uống no nê liền nổi hứng muốn đi tham quan nơi sống của Phong Dật Hiên liền nhảy từ bàn xuống rồi chạy ra khỏi cửa.
Ánh mặt trời tỏa ra những tia sáng ấm áp, vườn hoa nơi đây trồng rất nhiều loại khiến Lam Hàn mê mẩn ngắm nhìn.
- Chi chi... (Nhớ ra rồi!)
Lam Hàn bỗng hô lên một tiếng rồi triệu hồi độc thú của mình từ khuyên tai. Lập tức một con rắn thân vàng óng ánh, đôi mắt đỏ như rực lửa, trên đầu như ẩn như hiện một cái vương niệm màu đỏ cùng màu với màu mắt. Điều này khiến Kiếm Thập Thất đang ẩn ở đằng xa phải cau mày vì bỗng từ đâu lại xuất hiện một con rắn?
- Chi chi chi... (Tiểu Lam Lam a~, có nhớ chủ nhân ta không?)
Con rắn tên Lam Lam oai nghiêm nhìn tiểu hồ ly trước mặt rồi bò tới, miệng nó phát ra tiếng như đáp lại.
- Khè khè... (Chủ nhân đáng kính, ngài ăn ở kiểu gì lại bị hạ lời nguyền vậy?)
Lam Hàn có một kĩ năng mà mọi người trong gia tộc cũng phải kính sợ. Đúng! Là nghe và hiểu tất cả tiếng động vật. Vì vậy khi xuyên qua thành tiểu hồ ly này, nàng vẫn có thể nghe hiểu lời của rắn Rubi - độc vật đáng yêu của nàng. (Nói thật chứ tác giả sợ rắn nhất trần đời. Vậy mà nữ chính khen rắn là đáng yêu. Ảo não không thôi.)
- Chi chi chi... (Hả? Không phải ta xuyên vào một con hồ ly mà là người bị dính lời nguyền ư? Lời nguyền gì?)
Đối với lời nói của Lam Lam, Lam Hàn cực kì tin tưởng vì nó đối với các lời nguyền rất nhạy cảm.
- Khè khè... (Chủ nhân a~, thân thể này dính lời nguyền tình yêu. Đối với người có EQ thấp như người chắc cả đời chưa hóa giải được.)
- Chi chi...! Chi chi...!(Ngươi mới EQ thấp! Ta biết yêu rồi a~!)
Lam Lam như khinh thường Lam Hàn, đầu nhỏ quay mặt đi.
- Khè khè... (Nga~, vậy người chủ nhân yêu đâu? Chắc là đơn phương nhể?)
Đối với sự khinh thường của Lam Lam, Lam Hàn lập tức tức giận. Nàng nhảy thẳng lên người nó, "chi chi" kêu to.
- Chi chi chi... (Hừ, đợi đó. Hắn sắp về rồi. Ngươi đó, không chế độc cho ngươi ăn nữa. Hừ hừ...)
Lam Lam nghe nàng nói vậy lập tức làm nũng, đầu nhỏ dụi dụi vào thân tiểu hồ ly.
- Khè khè... (Chủ nhân a~, ta biết sai rồi.)
Một hồ một rắn cứ thế "chi chi" "khè khè" rồi làm đủ các kiểu thân mật. Hình ảnh này đập vào mắt Kiếm Thập Thất muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu. Cậu tự hỏi rằng khi gia về nghe cậu báo cáo có khi nào nói cậu bị hoa mắt không? Nam Cung Kì mà ở đây hẳn sẽ lao đến con rắn kia mà yêu chuộng vì đó là độc vật truyền thuyết cậu ta mơ ước. Thật là... thế giới này không có gì là không thể.