Xuyên Nhầm Tiểu Hồ Ly Đáng Yêu

Chương 11:

Không biết bị luân hãm bao lâu trong tiếng cười kia, Lam Hàn mới hồi hồn lại khi ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon truyền đến.
- Được rồi, ăn cơm thôi.
Phong Dật Hiên nhẹ nhàng để Lam Hàn xuống bàn. Nhìn bộ dạng thèm ăn đến đáng yêu của Lam Hàn, Phong Dật Hiên ánh mắt tràn đầy ý cười.
- Chi chi chi... (Ta muốn cái này, cái kia, cái kia kia nữa!)
Lam Hàn chỉ chỉ món ăn trên bàn rồi "chi chi" kêu lên. Phong Dật Hiên gắp từng thứ nàng muốn bỏ vào một chiếc đĩa rồi đặt trước mặt nàng khiến nàng híp mắt hài lòng.
- Nghe nói hôm nay ngươi cùng một con rắn chơi đùa?
Phong Dật Hiên hỏi ra nghi vấn của mình.
- Chi, chi chi... (Nga~, ngươi nói tiểu Lam Lam sao? Phải a~.)
Lam Hàn "chi chi" gật đầu trả lời khiến Phong Dật Hiên càng tăng thêm sự tò mò.
- Con rắn đó... bây giờ đang ở đâu?
Lam Hàn ngừng hành động ăn của mình, đôi mắt xanh trong veo nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Phong Dật Hiên như nghĩ gì đó. Nàng chạy đến ly nước gần đó nhúng vuốt vào bắt đầu viết.
Phong Dật Hiên nhìn từng chữ từng chữ nàng viết, trái tim theo đó "bang bang" từng nhịp nhanh hơn.
Chỉ thấy dòng chữ được viết nắn nót không kém mạnh mẽ: "Nếu ta nói ta từng là con người nhưng dính phải lời nguyền, ngươi tin không?"
Lam Hàn viết xong thì ngẩng đầu nhỏ nhìn chằm chằm vào Phong Dật Hiên chờ đợi câu trả lời. Trái tim nhỏ bé cũng đập "Bang bang" do hồi hộp.
Sau một hồi bất ngờ hồi lâu, Phong Dật Hiên cũng dần hồi hồn. Ánh mắt theo đó sáng lên như nghe được một tin gì đó thật vui.
- Ngươi... không đúng... Nàng thật sự là người?
Phong Dật Hiên lúng túng hỏi ra một câu như vậy. Nói gì thì nói nếu mà tiểu hồ ly trước mặt là con người thì lúc mang nàng về hắn rờ cũng rờ, ăn chung, ngủ chung, tắm chung thì sẽ ra sao?
- Chi. (Phải)
Lam Hàn gật gật đầu nhỏ thừa nhận.
Lại nói Phong Dật Hiên khi nghe câu trả lời của nàng thì môi khẽ nâng lên độ cong tuyệt đối.
- Xem ra ngoài ta ra, nàng không gả cho ai được rồi.
Lam Hàn ngẩn người, đôi vuốt khẽ bấm vào cánh tay của mình như không thể tin lời Phong Dật Hiên nói. Cảm giác đau nhói xuất hiện, lúc này mới tin đây là sự thật.
Khẽ nhìn hành động ngốc nghếch của nàng, Phong Dật Hiên chỉ cười ôn nhu lắc đầu, vươn cánh tay xoa xoa chỗ nàng vừa cấu vào.
- Thật ra ngoài nàng ra còn có một người nữa cũng đang bị duy trì hình dạng thú này nhưng không phải do lời nguyền mà do cổ thuật tạo ra.
- Chi chi chi... (Tiểu Lam Lam, ra đây nào.)
Nghe Phong Dật Hiên tin tưởng nàng, lại còn nghe từ miệng hắn một người cũng dính phải tình trạng thú như mình, Lam Hàn vui mừng triệu hồi độc sủng của mình để hỏi cách hóa giải lời nguyền.
Lập tức một con rắn toàn thân màu vàng cùng đôi mắt đỏ như lửa, vương miện trên đầu như tôn lên vẻ sang quý của nó.
Phong Dật Hiên nhìn con rắn Rubi đột ngột xuất hiện trong phòng chỉ hơi giật mình chút rồi hết. Dù sao tính chấp nhận sự việc của hắn rất cao.
- Khè khè... (Chủ nhân, người gọi ta có chuyện gì?)
- Chi chi chi... (Cách hóa giải lời nguyền của ta làm sao?)
- Khè... (Cần có máu của người mình yêu nhưng người đó phải yêu mình khi hắn đã ăn Băng Kim Liên.)
Lam Hàn cau mày. Băng Kim Liên - loài hoa sinh sống tại nơi lạnh giá, duy trì sử dụng trong ba ngày. Nàng không có loại này trong không gian. Còn có phải uống máu của Phong Dật Hiên ư?
Phong Dật Hiên nhìn dáng vẻ khó xử của Lam Hàn cũng lo lắng không thôi.
- Hàn nhi, mau nói cách phá lời nguyền đi. Có gì chúng ta cùng giải quyết.
Lam Hàn ngước đôi mắt long lanh nhìn Phong Dật Hiên tràn đầy cảm kích, cái đầu nhỏ khẽ dụi vào tay hắn rồi lại nhúng tay vào nước viết.
"Máu của ngươi khi ăn Băng Kim Liên chính là thuốc hóa giải lời nguyền. À có thể cho ta gặp người bị dính cổ thuật không? Có lẽ ta có cách giải cho người đó."

Chương mới hơn