Xuyên Nhầm Tiểu Hồ Ly Đáng Yêu

Chương 2:

Ánh nắng xuyên qua từng tán cây rồi chiếu vào một bóng dáng nho nhỏ nằm ở đấy. Từng cơn gió khẽ thổi mang theo hương vị hoa cỏ làm lòng người thêm tĩnh lặng. Lúc này, Lam Hàn lệ rơi đầy mặt nhìn bộ vuốt của mình. Đúng! Chính là bộ vuốt, không phải tay người a~!!!
"Ông trời ơi!
Thổ địa ơi!
Thần chết ơi!
Thần linh ơi!
Ta có tội gì mà lại giáng sét đánh chết? Còn nữa, chuyển kiếp cho ta vì thương xót cho số phận nhọ nồi tại sao lại là một con hồ ly hả?"
Chớp chớp đôi mắt xanh trong veo nhìn bộ móng vuốt, chỉ thấy bao quanh là màu trắng tuyết, nộn thịt êm khiến người ta yêu thích. Hình dung của Lam Hàn dành cho chúng chỉ có hai chữ: "Đáng Yêu".
Dù Lam Hàn thực sự rất yêu thích những động vật nhỏ. Nhưng mà... nhưng mà những thứ này xảy ra trên người nàng thì thật không biết phải nói gì.
Lam Hàn sau một hồi đấu tranh cũng đã chấp nhận sự thật đau lòng này. Lúc này nàng bắt đầu nhìn khung cảnh xung quanh mình.
Bãi cỏ trải dài mênh mông, bầu trời trong xanh không một áng mây nào, không khí trong lành khiến Lam Hàn yêu thích không thôi. Dù gì thì ở hiện đại rất khó để kiếm một nơi trong lành vì không khí hầu như đều bị ô nhiễm.
" Hình như có gì đó sai sai a~!"
Bỗng nhớ ra điều gì đó, Lam Hàn chạy đến con suối nhỏ gần đấy. Phản chiếu hình ảnh khiến nàng bất ngờ không thôi.
Thân dài nhỏ cùng với tứ chi ngắn ngủn, lỗ tai hình tam giác với đôi mắt xanh trong veo, toàn thân được lông trắng như tuyết bao phủ. Nhưng đấy không phải điều cô bất ngờ mà là chỗ lỗ tai của chú hồ ly có một cái khuyên tai màu tử sắc.
" Khuyên tử sắc của mình? Tại sao nó cũng..."
Khuyên tử sắc chính là vật được gia tộc cô truyền lại. Từ nhỏ, nó đã gắn liền với nàng như một bộ phận của cơ thể vì làm cách nào cũng không thể gỡ bỏ ra trừ khi chết. Nó chẳng phải là trang sức bình thường gì mà chính là một cái không gian vật. Bên trong trồng hàng loạt những cây thuốc quý, Bích Thủy tiên - roi có linh tính, còn có độc vật của nàng: Rắn Rubi. Đó cũng chính là lý do vì sao gia tộc của nàng vẫn tồn tại với những phương thuốc đã thất truyền.
Trong lòng một trận vui mừng bỗng nghe thấy một tiếng rên khẽ của... nam nhân?
" Có người sao?"
Lam Hàn tò mò, hai chân không tự chủ hướng đến nơi có thanh âm vừa rồi. Hai mắt xanh trong veo mở lớn...
" Là nam nhân a~! Còn là một nam nhân cực suất a~!!!"
Điều này cũng không thể trách nàng. Từ nhỏ trong gia tộc làm gì có trai mà ngắm, chỉ có mấy lão già suốt ngày quản thúc nàng thôi. Bây giờ bỗng thấy một người khác giới, hơn nữa còn cực kì đẹp mắt thì hỏi sao nàng chịu nổi.
Nhìn nam nhân không chớp mắt, Lam Hàn không tự chủ bước đến gần hơn nữa lại thấy môi của nam nhân kia bị tím đen một mảng.
" Trúng độc?"
Lam Hàn nhanh chóng nhảy lên người của nam nhân kia, vươn bàn chân lông lá hướng đến mũi của hắn...
" Nga~, vẫn sống. Thật may a~."
Thử dùng ý thức mình xâm nhập vào khuyên tai lấy ra viên giải độc đan kiếp trước đã luyện sẵn rồi nhét vào miệng nam nhân nọ, sau đó Lam Hàn vẫn cau mày suy nghĩ vì vẫn còn thiếu máu động vật làm thứ dẫn thuốc.
Chợt nhận ra bây giờ mình cũng là động vật, Lam Hàn tiếp tục đắn đo có nên lấy máu mình cho hắn uống không.
"Thật sự mà nói trai đẹp chết thật tiếc a~. Thôi đành nhịn đau cứu hắn vậy."
Nghĩ tới đây, Lam Hàn cúi xuống nhìn bộ vuốt đáng yêu. Bá một tiếng lộ ra móng vuốt sắc nhọn rồi xoẹt một cái vào cái vuốt còn lại. Lập tức máu tươi chảy ra.
- Chi chi chi!!! (Oa, thật đau!!!)
Cắn chặt răng mình, Lam Hàn nhìn từng giọt máu nhỏ vào môi nam tử kia cố giữ ý thức. Nàng chỉ là một con hồ ly nhỏ nhắn thôi, vì vậy máu không có nhiều a~. Mất máu khiến ý thức của nàng mơ hồ hơn nhiều, cuối cùng nhịn không được mà ngất đi. Cũng không biết rằng khi nàng ngất đi nam tử kia lông mi run rẩy chốc lát rồi mở mắt ra.