Chương 25: Băng Linh tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu

Vợ Tôi Là Gia Trưởng

Chương 25: Băng Linh tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu

"Lãnh Ngạo ráng đi, sắp tới nơi rồi"- Băng Linh khóc, đúng là khóc, cô không rảnh thời gian mà quan tâm việc này

"Rốt cục là nên nói là Mỹ nhân cứu Anh hùng hay là Anh hùng cứu Mỹ nhân đây nhỉ"- Lãnh Ngạo nhỏ giọng đùa

"Mau im đi, đừng nói gì hết"- Băng Linh dùng hết sức chạy về nhà mình, cô không biết nên làm gì, cô thật sự rất hoảng loạn, cô chỉ có thể suy nghĩ rằng đưa Lãnh Ngạo về nhà nhờ người giúp thôi

.....................................................
"Bà chủ không may rồi, cô Băng Linh mang một người trên mình đầy máu vào nhà. Bà mau xuống coi thử đi, các bác sĩ đang điều trị cho cậu ta. Nhìn cô ấy như vừa mới khóc xong vậy "- Quản gia lật đật chạy len phòng ngủ bà Hoa kêu bà

"Mau mau, xuống coi thử có chuyện gì. Khoan, con bé Băng Linh khóc"- Bà Hoa thấy là lạ
"Ấy chết, quên cứu người quan trọng hơn, mau mau dìu ta xuống"- Bà Hoa sực nhớ đến chuyện quan trọng

....................................................

"Bác sĩ Trần mau mau giúp cậu ấy đi"- Băng Linh thất thố nói

"Thưa tiểu thư, cậu ấy bị đâm khá nhiều nhát dao, gây mất máu khá nhiều. Chưa kể, hình như cậu ấy đã bị trúng độc. Tôi nghĩ giờ phút này cậu ấy còn sống đã là một kỳ tích, rồi thưa tiểu thư"- Bác sĩ Trần lắc đầu

"Bác sĩ Trần cậu ấy không thể cứu được ư? "- Bà Hoa vừa từ trên lầu xuống đã nghe thấy tin buồn

"Thưa phu nhân đúng vậy. Tôi cũng đã hết cách"- Bác sĩ Trần biết mình không thể làm gì dduojc chỉ có thể xin ra về

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Cậu ấy vì cứu cháu nên mới bị như vậy, này Lãnh Ngạo cậu nghe tớ nói không, này Lãnh Ngạo"- Băng Linh thống khổ nói

"Tớ...Tớ... không sao đâu,... chỉ có một điều tớ muốn nói vói cậu thôi, liệu cậu có đồng ý không"- Lãnh Ngạo thoi thóp nói

"Được cậu mau nói đi, nếu không hại đến người khác thì tớ sẽ làm"- Băng Linh không nhận ra mình đang rất quan tâm Lãnh Ngạo

"Tớ có thể làm bạn với cậu được không Băng Linh?Tớ rất muốn làm bạn với cậu"- Lãnh Ngạo cười tươi nói

"Được rồi tớ đồng ý, cậu đừng nói nữa, nếu không máu sẽ chảy ra nữa đó"- Băng Linh không do dự đồng ý

Bà Hoa nhìn thấy cảnh này thì tiếc, không ngờ Băng Linh rốt cục cũng có bạn nhưng haizz... Bà Hoa tiếc nuối thở dài

"Tiểu thư, bà chủ mau nhìn kìa"- Quản gia Kim hoảng sợ nói

Bà Hoa và Băng Linh cùng nhìn hướng mà Quản gia Kim đang chỉ, vì lúc này, Lãnh Ngạo chỉ còn mạc quần nên phần có thể thấy rõ phần bị đâm ở bụng đang tự liền lại một cách kỳ lạ, máu đã ngưng chảy, vết thương thì liền lại như ban đầu, Băng Linh bất ngờ chạm vào vết thương của Lãnh Ngạo

"Chuyện... chuyện này là thế nào vậy?"- Bà Hoa kinh sợ hỏi, bà chưa bao giờ thấy hiện tượng kỳ lạ như vậy

"Cháu cũng không biết, chẳng lẽ là do..."- Băng Linh ấp úng nói, khi cô chạm vào mạch tượng của Lanh Ngạo thì thấy mạch tượng bình thường, có thể nói bây giờ Lãnh Ngạo rất khỏe như chưa từng bị gì vậy

"Do công pháp tu luyện của gia tộc cậu ấy"- Băng Linh đoán

"Công pháp tu luyện của gia tộc, vậy cậu này là..."- Bà Hoa thấy bạn của cháu gái mình đã bình ổn trở lại cũng mừng thay cho con bé

"Cậu ấy là người của Lãnh gia ở Thủ đô Hà Nội"- Băng Linh vội trả lời

"Thật vậy ư, không ngờ cậu ấy lại là người của Lãnh gia, thật bất ngờ"- Bà Hoa nghe Băng Linh nói thế cũng đoán được đó là Lãnh Gia nào

...................................................

"Mình chưa chết ư, đây là đâu vậy?"- Lãnh Ngạo giả vờ hỏi

"Thưa bà chủ, tiểu thư cậu ấy tỉnh lại rồi"- Quản gia Kim thấy Lãnh Ngạo mở mắt vội vàng nói

"Này cháu, cháu tỉnh lại rồi đấy à. Thật may quá, cháu không bị sao chứ, có đau ỏ chỗ nào không, nếu có thì nói cho bà biết"- Dù sao thì cũng là người bạn đầu tiên của Băng Linh, dù không thể nhìn rõ dung mạo như thế nào nhưng cũng bà cũng phải quan tâm

"Lãnh Ngạo cậu không sao chứ?"- Băng Linh vội vàng hỏi

"Băng Linh, cậu đang quan tâm mình đấy ư?"- Lãnh Ngạo trêu

"Đừng tưởng bở, cậu nghĩ cậu là ai chứ?"- Băng Linh chợt nghĩ lại những chuyện vừa rồi, rốt cục hôm nay mình bị sao chứ, chắc có lẽ mình bị đánh động khi cậu ấy nói quyết định trở thành bạn của mình, Băng Linh lấy một cái lý do

"Mà hồi nãy cậu đồng ý rồi đấy, sau này chúng ta sẽ làm bạn "- Lãnh Ngạo nhắc lại chuyện vừa rồi

Lãnh Ngạo biết chắc rằng bà cháu Băng Linh sẽ không hỏi vì sao mình có thể phục hồi như thế này nên cậu rất thoải mái mà tự điều trị, chứ cậu sợ sẽ lưu lại sẹo, dù không biết thật hay không nhưng an toàn vẫn trên hết

"Quản gia Kim mau, mau chuẩn bị nước cho cậu ấy tắm, cùng với một bộ đồ nữa"- Băng Linh thấy Lãnh Ngạo trên người đầy máu me, cần phải tẩy sạch nên nói

"Đúng đấy, đúng đấy, cháu mau tắm rửa đi, chứ để thế này sao mà chịu được"- Bà Hoa thấy Băng Linh nói cũng đúng

...................................................
"Hôm nay vui quá, lại trừng trị thêm được một kẻ xấu"- Lãnh Ngạo vui vẻ nghĩ

"Mà tại sao lúc đó cậu ấy lại khóc nhỉ, thôi có lẽ là vì anh hùng cứu mỹ nhân đây mà, làm gì có ai cưỡng lại vẻ đẹp của mình chứ"- Lãnh Ngạo tự luyến nghĩ

..............................................
"Nó là bạn của cháu à"- Bà Hoa thấy Lãnh Ngạo đã đi rồi nen quay sáng hỏi Băng Linh

"Vâng, cũng có thể coi như là như thế"- Băng Linh trả lời nhưng trong giọng nói thì có vẻ ít đi một vẻ lạnh lùng

"Cháu có biết không, đã lâu lắm rồi bà mới thấy cháu khóc, cháu đã khóc khi thấy chàng trai ấy bị như vậy...". "Không, cháu chỉ không muốn mất đi người bạn đầu tiên của mình thôi"- Băng Linh ngắt lời Bà Hoa
........................................
"Cháu chào bà ạ"- Lãnh Ngạo khoác trên mình một bộ đồ do quản gia Kim mang tới, từ phòng tắm lên

"Cháu mau ngồi đi, coi chừng vết thương"- Bà Hoa quan tâm nói

"Bà coi này, cháu thật sự khỏe,"- Nói rồi Lãnh Ngạo biểu hiện cho bà Hoa tin

"Haha, được rồi, có lẽ hai đứa đói rồi, người đâu, à thôi để ta"- Bà Hoa thuận mắt nhìn Lãnh Ngạo, khuôn mặt sáng vời vóc người cân đối, không những thế còn có thể mạo hiểm đỡ cho cháu mình một nhát chí mạng nữa, vì thế bà phải tự tay nấu cho thằng bé coi như là tạ ơn vậy

"Thế thì còn gì bằng ạ"- Lãnh Ngạo vui vẻ nói, gì chứ ăn thì Lãnh Ngạo cũng rất tài

"Thôi bà vào bếp đây, các cháu đợi chút"- Nói rồi Bà Hoa vào bếp chuản bị đồ ăn

Băng Linh vừa rồi thấy Bà mình với Lãnh Ngạo kẻ họa người xướng thì không nhịn được nở một nụ cười

Lãnh Ngạo nhìn thấy nụ cười của Băng Linh, không nhịn được chậm một nhịp tim, cậu ngây người nói "Băng Linh cậu cười trông đẹp lắm, cậu hãy thường xuyên cười đi"

"Được rồi, tớ lên phòng có chút việc, cậu cứ ở dưới này"- Băng Linh không biết mình phải phản ứng ra sao nên tìm cách trốn. Cô không ngờ rằng dạo này cô cười nhiều đến vậy, như vậy cô có thể bắt đầu ống như một người bình thường được chăng? Cô tự hỏi, không, mình phải trả thù cho gia tộc, mình phải báo thù. Đúng báo thù, ý nghĩ báo thù bao trùm lấy Băng Linh, khuôn mặt cô bắt đầu quay trở lại nguyên trạng của mình.

Lãnh Ngạo thấy Băng Linh lên phòng, không biết làm gì định vào bếp phụ bà Hoa thì cảm thấy sát khí, khi quay sáng thì cậu thấy khuôn mặt thống khổ, cùng với căm hận của Băng Linh

Nhìn cô ấy như vậy, tim cậu cảm giác thật khó chịu, cậu cảm giác khá quen. Đúng, 15 năm trước cậu cũng đã cảm giác như vậy khi nhìn thấy một cô bé, hay nói cách khác là chính cô lúc bé phải chịu những gì đau khổ suốt 5 năm, cậu biết cô phải cố gắng rất nhiều để có thể được sự công nhận của mẹ nên cậu đã tiện tay, giúp cô có thể dễ dàng tu luyện hơn.

Rốt cuộc trong 15 năm qua cô đã phải chịu đựng những gì để bị như vậy, liệu trong 15 năm qua cô có được cuộc sống mà mình mong muốn hay không. Không có lẽ là không, từ ngày gặp lại cô ấy, cậu đã thấy được một sự cô độc, một vẻ lạnh lùng, một sự mệt mỏi ở Băng Linh. Lãnh Ngạo không tự chủ được nắm chặt bàn tay "Băng Linh tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu, khiến cậu có thể được sống trong niềm vui"

.....................................................

"Mọi người mau vào ăn đi nào"- Tiếng Bà Hoa vọng từ nhà bếp lên

Lãnh Ngạo bước vào bếp, Bà Hoa thấy chỉ có mình Lãnh Ngạo bước vào mà không thấy Băng Linh bà thắc mắc hỏi "Băng Linh đâu cháu?"

"Dạ cậu ấy lên phòng rồi"- Lãnh Ngạo nhìn bàn ăn không nhịn được lên tiếng xuýt xoa "Wow đã quá, nhìn ngon quá "

"Thế à, cháu mau ăn đi, cô Tươi, mau lên phòng kêu Băng Linh xuống hộ tôi"- Bà Hoa cười nói với Lãnh Ngạo rồi sai cô người hầu

"Vâng cháu không khách sáo ạ, bà cũng mau ăn cơm đi"- Nói rồi Lãnh Ngạo chủ động múc cơm cho bà Hoa

Bà Hoa càng nhịn càng thấy thuận mắt, một chàng trai vừa vui tính vừa can đảm, vừa lịch sự làm sao có thể kiếm được ở thời buổi này cơ chứ nhưng không ngờ cũng có một người xuất hiện trước mặt bà

Bà Hoa gắp thức ăn cho Lãnh Ngạo, Lãnh Ngạo vui vẻ ăn "Ngon quá, mòn thịt kho tàu này ngon quá bà ơi, món canh chua này cũng ngon nữa,...Bà nấu còn ngon hơn mẹ cháu nấu nữa"- Lãnh Ngạo nịnh nọt, mà cũng âm thầm đổ mồ hôi, Nếu mama mà biết mình chê bà áy nấu ăn dở hơn người khác không biết sẽ cấu xé mình sao đây

Bà Hoa cười, có đầu bếp nào mà không thích người nào ăn món ăn của mình mà không kếu ngon chứ, vì thế bà càng gắp nhiều hơn cho Lãnh Ngạo
...............................................
"Thưa bà chủ, cô Băng Linh nói cô ấy không muốn ăn, hai người ăn đi"- Cô người hầu Tươi vào bếp nói với bà Hoa

Không khí đang vui bỗng nhiên lắng xuống, bà Hoa thở dài "Haizz, con bé lại như thế rồi, chắc có lẽ chỉ có người đó mới giúp được, nhưng mà có thể tìm người đó ở đâu đây", bà Hoa chợt nhớ đến cái hôm bà con bé được cứu sau khi bị bắt cóc. Con bé vẫn vùi đầu vào tập luyện nhưng con bé vẫn mang nụ cười trên môi, nhưng sau khi con gái bà mất thì tính cách con bé lại trở nên băng giá như vậy

"Bà ơi, cháu thắc mắc là Băng Linh tại sao lại như vậy ạ, cái tính lạnh lùng của cô ấy đấy"- Lạnh Ngạo không biết thật ra 15 năm qua Băng Linh đã phải trải qua những gì mà lại càng ngày càng tội tệ như vậy

"Cháu thật sự muốn biết chứ"- Bà Hoa rốt cục muốn trút đi nỗi tâm sự của mình, bà cảm thấy Lãnh Ngạo không phải là người xấu nên cũng muốn nói cho thằng bé biết, để có thể giúp con bé

"Vâng, đương nhiên rồi"- Lãnh Ngạo chắc nịch

"Chuyện kể cũng dài lắm, bắt đầu từ lúc,..."- Bà Hoa bắt đầu kể, Lãnh Ngạo nghe mấy khúc đầu rất quen vì cậu đã từng kiểm tra ký ức của Băng Linh rồi nên cậu rất quen, cậu chỉ muốn biết caau chuyện của 15 năm sau thôi nhưng cậu vẫn lắng nghe bà Hoa kể

"Vậy theo như bà nói, thì do cô ấy tự trách bản thân mình, cho là chính mình giết mẹ cô ấy nên cô ấy mới như vậy phải không?"- Lãnh Ngạo bắt đầu hiểu nguyên do, nó giống một bộ phim cậu đã từng xem (Shigatsu wa kimi no osu), nó nói về một cậu bé thần đồng âm nhạc vì mẹ chết mà tự cho rằng đó là lỗi của mình không làm mẹ hài lòng nên cậu đã từ bỏ âm nhạc. Theo một ý nghĩa nào đó nó khá giống với cuộc đời Băng Linh

"Đúng vậy, theo bà chỉ có người đó mới có thể mới giúp con bé, chỉ tiếc là không biết người đó đnag ở đâu"- Bà Hoa than thở

"Bà yên tâm cháu sẽ giúp cô ấy hết sức mình"- Lãnh Ngạo kiên quyết nói

"Thế à cảm ơn cháu nhá, thôi, trời cũng tối rồi, cháu hãy ở lại đây đi, bà sẽ nhờ người chuẩn bị sẵn cho cháu một bộ đồ để mai có thể đi học"- Bà Hoa nhìn ngoài trời thấy trời cũng đã tối bằng khuyên Lãnh Ngạo ở lại

Lãnh Ngạo suy nghĩ, thôi về ký túc thì chắc cũng đóng cửa, vì thế đành nói"Cảm ơn bà ạ, vậy thì hôm nay cho cháu tá túc một đêm"

"Haha, được rồi không cần khách sao, quản gia Kim đâu rồi, mau chuẩn bị cho Lãnh Ngạo một gian phòng cậu ấy sẽ ở lại một đêm, mà chuẩn bị cho cậu ấy một bộ đồ nữa nhé, cô Tươi cô cũng dọn đống này hộ tôi nhé"- Bà Hoa mỉm cười, rồi bước đi

"Cậu Lãnh mời cậu sang bên này"- quản gia Kim lễ độ nói, rồi đi trước

"Vậy thì làm phiền Bác rồi"- Lãnh Ngạo cũng vui vẻ nói, rồi đi theo quản gia Kim

-To Be Continued------