Chương 32: Chạm tay

Vợ Tôi Là Gia Trưởng

Chương 32: Chạm tay

"Chuyến bay đến Pasadena California Hoa Kỳ sắp khởi hành yêu cầu quý khách chuẩn bị, xin nhắc lại chuyến bay đến Pasadena California Hoa Kỳ sắp khởi hành yêu cầu quý khách chuẩn bị"

"Băng Linh chúng ta đi thôi"- Lãnh Ngạo nói với Băng Linh.

"Băng Linh cậu không mang theo hành lý hả?"- Lãnh Ngạo thấy Băng Linh không mang thứ gì đành hỏi

"Không, tớ có nhà riêng bên đó nên cũng không cần mua"- Băng Linh dịu dàng trả lời làm Lãnh Ngạo bất ngờ

"Băng Linh hôm nay cậu không sao chứ, có bị đau ốm gì không. Sao hôm nay lại lạ thế chứ"- Lãnh Ngạo nói --Hay là do cuộc nói chuyện hôm qua- Lãnh Ngạo đoán

"Không có gì, tớ ổn. Cậu cũng không mang hành lý mà nói gì minh"- Băng Linh nói

"Thì tớ..."- Lãnh Ngạo định trả lời thì bỗng có người níu lại

"Ngạo Ngạo à, mau đi thôi. Nói chuyện gì nữa máy bay sắp khởi hành rồi"- Cẩm Tú từ đằng sau níu níu lấy Lãnh Ngạo, rồi dùng ánh mắt thách thức nhìn Băng Linh

"Tớ đi trước"- Băng Linh khó chịu, cảm thấy đau lòng khi thấy Cẩm Tú ôm Lãnh Ngạo mà Lãnh Ngạo không hề đẩy Cẩm Tú ra. Cô vội vàng bước đi

"Này Lãnh Ngạo em không muốn đi giải thích gì cho tiểu tình nhân của em biết sao?"- Cẩm Tú hỏi, thường thì trong cảnh này nam chính phải chạy theo giải thích với nữ chính chứ

"Chị còn nói nữa hả, mà chị làm vậy là vì cái gì vậy?"- Lãnh Ngạo dở khóc dở cười nói

"Ừ thì làm vậy để chị coi Băng Linh đó có thích em không đấy mà, nhìn mặt nó kìa, khó chịu hiện ra rõ luôn kìa, biết đâu nó cũng thích em thì sao? Mau đi giải thích với nó đi, trong phim thì thường là bây giờ nam phải chạy theo dỗ nữ rồi"- Cẩm Tú hắc hắc nói

"Thật sự không nên biết nói gì nữa đây"- Lãnh Ngạo cũng cạn lời

.................................................

"Tại sao vậy chứ, rõ ràng mình thích anh ấy mà tại sao khi thấy Lãnh Ngạo ôm ấp người khác lại đau thế này"- Băng Linh cảm thán nói

"Chào em Băng Linh "- Bỗng một âm thanh làm phiền cô suy nghĩ

"Chào chị, không biết, chị, kiếm em có gì không?"- Thì ra là Cẩm Tú, cô không có gì muốn nói với người này cả

"Em có vẻ không được khỏe lắm nhỉ?"- Cẩm Tú cười hỏi

"Không em khỏe lắm "- Băng Linh nắm chặt tay lại, người này đến để trêu chọc mình hay sao

Lãnh Ngạo mấy hàng ghế trên bồn chồn không biết Cẩm Tú nói gì mà Băng Linh sắc mặt khó xem đến thế, cậu có thể nghe cuộc đối thoại kia nhưng cậu không muốn, dù gì cũng là cuộc đối thoại của hai người phụ nữ. Nghe lén thì có lẽ hơi mất mặt

"Em thích...Lãnh Ngạo?"- Cẩm Tú hỏi rõ

"Thích Lãnh Ngạo ư?"- Băng Linh bối rối

"Chị là chị gái của nó, mấy lần trước là chị cố ý đấy. "- Không đợi Băng Linh trả lời Cẩm Tú nói vài lời rồi bước đến chỗ của Lãnh Ngạo

.....................................................
"Chị, chị vừa nói gì với Băng Linh vậy"- Lãnh Ngạo tò mò hỏi

"Muốn biết thì lại hỏi tiểu tình nhân của em đi, trả chỗ lại cho chị. Chị đã tạo cơ hội cho hai đứa ngồi chung đấy, cố lên"- Cẩm Tú cổ vũ

Lãnh Ngạo từ từ bước lại gần chỗ ngồi Băng Linh, Băng Linh vẫn còn đắm chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình

"Thích Lãnh Ngạo ư, mình chưa từng nghĩ đến điều đó. Hay là chị ấy chỉ nói vậy thôi, rõ ràng người mình thích là anh ấy cơ mà,..."

"Này Băng Linh, này...cậu không có chuyện gì chứ"- Lãnh Ngạo kêu Băng Linh

"Không không có gì, cậu với Cẩm Tú thật sự là chị em?"- Băng Linh hỏi, vì biết cả hai không có quan hệ gì cả

Thì ra bà chị đã nói rồi, "Ừm mình với bả là chị em, sao vậy"- Lãnh Ngạo nói

"Nhưng hai người không có quan hệ gì cả mà, à không...mình không muốn điều tra cậu đâu"- Băng Linh vội bào chữa

"Ừ thì gia đình mình với gia đình chị Tú rất thân, cả hai chị em chơi chung từ rất nhỏ rồi. Nên mình coi chị ấy chẳng khác gì chị ruột cả "- Lãnh Ngạo nói

"Thế thì may quá"- Băng Linh tự dưng nối lên suy nghĩ kỳ lạ này, tại sao mình lại suy nghĩ như vậy chứ, hai người họ như vậy thi tại sao mình lại vui đến vậy chứ


"Được rồi, mình ngủ đây"- Băng Linh không biết phải nói gì nữa nên đành phải kiếm cớ ngủ

"Được rồi, cứ ngủ chắc tầm tối nay mới đến nơi đấy, có gì ăn trưa mình sẽ kêu dậy"- Nói rồi Lãnh Ngạo móc một quyển sách ra đọc

"Cái quyển sách này ở đâu ra vậy, vừa rồi rõ ràng mình không thấy nó mà"- Băng Linh tự dưng thấy Lãnh Ngạo từ đâu lấy ra một quyển sách thì bỗng bất ngờ nói

"Ừ thì mình vừa mượn của bà Tú đấy mà "- Lãnh Ngạo không biết phải giải thích sao, đành lôi Cẩm Tú ra đỡ đạn

"Mãi mãi là bao xa à?. Cuốn này là ngôn tình à"- Băng Linh không ngờ Lãnh Ngạo cũng thích ngôn tình, thật giống anh ấy. Chả nhẽ con trai ai cũng thích đọc ngôn tình ư

"Không cuốn này chỉ là Quote thôi, không phải là ngôn tình. Mà cậu cũng thích đọc ngôn tình à, mình thích đọc lắm đó, mình mượn bà Tú hai cuốn lận cậu đọc không"- Lãnh Ngạo giải thích, rồi nhân cơ hội biến ra một cuốn nữa

"Được thế thì cảm ơn cậu"- Băng Linh đưa tay nhận cuốn sách từ Lãnh Ngạo

"Yêu em từ cái nhìn đâu tiên à, thật là trùng hợp"- Khi Băng Linh thấy tên sách tì cũng bất ngờ, không ngờ lại tình cờ đến thế

Rồi cả hai bắt đầu đọc sách của mình, Lãnh Ngạo đang đọc sách đôi khi quay sang liếc nhìn Băng Linh "Cô ấy thật xinh đẹp, khi đọc sách mà cũng xinh đẹp nữa. Phi...Phi Lãnh Ngạo mày đang nghĩ cái gì vậy?Trước kia mày đâu có háo sắc đến vậy đâu, Băng Linh còn chưa phát dục hoàn toàn nữa, chả lẽ cái Gu của mày lạ đến thế ư "- Lãnh Ngạo không thể kiềm chế được suy nghĩ

Lãnh Ngạo không nhịn được, móc điện thoại ra, chụp vài tấm. Vì mãi đang đọc sách nên Băng Linh cũng không chú ý đến Lãnh Ngạo, Lãnh Ngạo nhìn những tấm ảnh vừa chụp, cậu bỗng nhiên ngơ ngẩn "Thật là xinh đẹp, nếu mà cô ấy mặc váy nữa thì không biết sẽ đến cỡ nào. Đúng rồi...hắc hắc hắc"- Lãnh Ngạo bỗng nảy ra một ý tưởng hay

"Có chuyện gì à?, Lãnh Ngạo"- Băng Linh cảm giác có ai đó đang nhìn mình quay qua quay lại thì thấy Lãnh Ngạo đang nhìn chằm chằm mình, Băng Linh bỗng đỏ măt ngại ngùng hỏi

"Không, không có gì, cuốn...cuốn này có hay không?"- Lãnh Ngạo cảm giác lâng lâng khi thấy Băng Linh đỏ mặt "Đáng yêu quá, không ngờ lại dễ thương đến vậy, Lãnh Ngạo lúng túng nói

"Cũng khá hay, mà mình không hiểu, game thật sự vui lắm ư. Trong này hầu như mọi người đều chơi game?"- Băng Linh ngây ngô nói

"Ừ thì cũng khá vui, khi nào tớ sẽ chỉ cậu chơi "- Lãnh Ngạo cười tươi nói

"Mình cũng không biết nữa. Thôi...thôi mình đọc tiếp đây "- Băng Linh thấy nụ cười của Lãnh Ngạo bỗng thất thố nói, vội vàng giả vờ đọc sách

Thấy vậy Lãnh Ngạo cũng bắt đầu đọc sách của mình, mà trong đầu thì lại nhớ lại hình ảnh vừa rồi của Băng Linh, một dòng máu từ trên mũi chảy xuống (Nhân vật chính bị bệnh nan y sắp chết:v)

"Lãnh...Lãnh Ngạo cậu đang chảy máu kìa, không sao chứ"- Băng Linh giả vờ đọc sách nhưng đôi khi lại quay sang nhìn Lãnh Ngạo, thấy Lãnh Ngạo cũng đọc sách cô cũng thở phào, nhưng tự dưng Lãnh Ngạo lại chảy máu cam "Thật sự cậu ấy bị bệnh ư, nhất định phải tìm cách chữa trị cho cậu ấy"- điều này làm cho Băng Linh khẳng định Lãnh Ngạo thật sự bị gì đó

"Á Á,, máu ở đâu. Máu ở đâu"- Lãnh Ngạo giật mình nói

"Để tớ lau cho"- Băng Linh bỗng rút khăn tay ra, định lau mũi cho Lãnh Ngạo

"Không cần đâu, để tớ tự làm được rồi "- Biết mình chảy máu ở đâu, Lãnh Ngạo cũng lấy tay định chùi

Hai bàn tay vô tình chạm vào nhau, cả hai có thể cảm nhận đượchơi ấm mang lại từ bàn tay đối phương. Lãnh Ngạo bỗng chảy máu nhiều hơn

"Nó chảy máu nữa kìa, mau lau đi"- Băng Linh vội rụt tay lại, nhưng đưa khăn tay cho Lãnh Ngạo lau

"Cảm giác gì vậy, sao tim mình đập nhanh vậy"- Băng Linh cảm thấy tim mình đang gia tốc

"Thật là mịn, thật là ấm"- Lãnh Ngạo lâng lâng khi chạm vào tay Băng Linh, cả hai đều có những suy nghĩ riêng của mình

"Băng Linh, khăn tay này tớ sẽ giặt rồi trả lại cậu"- Lãnh Ngạo hứa hẹn nói

"Không, không cần đâu cậu cứ giữ"- Nói rồi, Băng Linh vội vàng lấy cớ đọc sách để che đi phần ngượng ngùng của mình

Lãnh Ngạo cảm thấy thật mất mặt "Đây là lần thứ hai cậu chảy máu mũi rồi, mà lần nào cũng vì Băng Linh hết"

Rồi Lãnh Ngạo cảm thấy khá mất mặt nên cũng vùi đầu vào đọc sách để che đi sự xấu hổ của mình

Cẩm Tú ở hàng ghế trên nhìn từ nãy giờ Lãnh Ngạo và Băng Linh "Hai đứa thật đẹp đôi, nhất định trong chuyến đi này phải tạo cơ hội cơ hội cho hai đứa chúng nó mới được"

To Be Continued------