Chương 26: Thương xót, đau lòng cùng với lời thề

Vợ Tôi Là Gia Trưởng

Chương 26: Thương xót, đau lòng cùng với lời thề

Trong phòng của Băng Linh, Băng Linh đang tu luyện, nhìn hàn khí tỏa ra xung quanh căn phòng cùng với những nội lực đang chảy trong mình của Băng Linh có thể đoán được rằng cô đang cố đột phá Hợp Thể

"Phụt"- Băng Linh bỗng phun ra một ngụm máu

"Rốt cục ta sai ở đâu, ta sai ở đâu. Tại sao ta không thể đột phá được, làm sao ta có thể báo thù cho gia tộc trong khi đột phá Hợp Thể kỳ cũng không xong được cơ chứ"- Trước khi ngất Băng Linh không hiểu tại sao, tại sao mình lại không thể đột phá được chứ, cô tự trách bản thân mình rồi ngất

Thân thể cô bắt đầu trắng bệch, cô đang dần bị đóng băng lại.

......................................................

"Á, có chuyện gì vậy"- Lãnh Ngạo đang ngủ thì bỗng nhiên có cảm giác không ổn, tim cậu đập nhanh

Cậu nhanh chóng cảm nhận được sự bất an này đến từ Băng Linh, cậu vội vàng đi tìm phòng của Băng Linh, rồi cậu bỗng biến mất

.................................................................
"Tại sao lại cứ làm khổ mình thế chứ"- Lãnh Ngạo khi đến phòng của Băng Linh thì thấy cô đã ngất, thân thể đã đóng băng, cậu thương xót đau lòng nhìn Băng Linh, rõ ràng đây là dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma mà

Lãnh Ngạo không nhịn được bước lại ôm Băng Linh vào lòng, thật kỳ diệu khi cậu vừa chạm vào khối băng, khối băng đã tự biến mất một cách kỳ diệu, cậu bế Băng Linh lên giường của cô ấy, khi bế Băng Linh cậu còn nghe cô ấy thì thầm "Đừng đi, được không, đừng có bỏ em, em cô đơn lắm, em lạnh lắm"

"Được rồi, anh sẽ không bao giờ bỏ em, có anh ở đây rồi, em sẽ không có chuyện gì đâu"- Lãnh Ngạo không tự chủ được vuốt má Băng Linh

Không biết có chuyện gì không nhưng khi nghe Lãnh Ngạo nói câu này xong Băng Linh buông lỏng tinh thần, ôm chặt Lãnh Ngạo rồi ngủ

Lãnh Ngạo thở dài, Băng Linh thật là khổ, may là có mình ở đây nếu không thì không biết cô ấy sẽ như thế nào.

Vì Băng Linh đã ngủ say nên buỗng lỏng Lãnh Ngạo ra, Lãnh Ngạo có cơ hội nhìn sơ qua căn phòng của Băng Linh, nó thật rộng lớn, căn phòng được trang trí bằng phông màu trắng "Có lẽ Băng Linh thích màu trắng"- Lãnh Ngạo nghĩ, rồi khi ngó sang góc phòng thì cậu thấy một tủ quần áo, chợt Lãnh Ngạo nhớ lại hôm trước, khi gặp Băng Linh ở Trung tâm Thương mại Lucky Plaza, khi đó hình như cô ấy còn thử những bộ váy khi đó trông cô ấy thật xinh đẹp, nhưng lúc đó cực kỳ lén lút, chả lẽ...thế là cậu quả quyết lại mở cửa tủ quần áo của Băng Linh

Lãnh Ngạo mở cửa tủ, Lãnh Ngạo không biết nên nói gì, trong tủ không có bộ váy nào cả, chỉ toàn là đồ nam được may dành cho nữ thôi, nhìn vẽ mặt ao ước của Băng Linh khi mặc những bộ váy đó cậu lại đau lòng.

Cậu bước lại cái bàn gần đó, trên bàn có rất nhiều tập tài liệu, nhìn như là vừa mới được làm xong vậy, cô ấy một mình làm hết những đống này ư, ngày nào cũng như vậy ư?Lãnh Ngạo cảm giác thật khó chịu

Một người con gái lại mang gánh nặng của cả một gia tộc, phải gánh vác một công ty lớn, cũng không thể làm theo sở thích của mình, mà cô ấy cũng thật tốt, có ấn tượng xấu với mình nhưng khi đó vẫn không do dự để cứu mình, Lãnh Ngạo không tự chủ được, bước lại gần Băng Linh, vuốt nhẹ mái tóc của Băng Linh, rồi hôn lên vầng trán của Băng Linh, cậu lại một lần nữa thề nhưng lần này sự khác biệt rất lớn mà chính cậu cũng không biết "Anh sẽ mang làm cho em được hạnh phúc, Băng Linh à"

...............................................

"Thưa tiểu thư, đã 4 giờ sáng, cô phải dậy tập luyện và phải đi học"- Tiếng nói của cô người hầu ở bên cạnh giường nói

"Được rồi, đợi tôi chút. Khoan..."- Băng Linh cảm giác có điều gì đó không đúng

"Có chuyện gì à thưa tiểu thư"- Cô người hầu không hiểu Băng Linh muốn nói gì

"Không có gì, các cô cứ ra ngoài đi trước đi"- Băng Linh đuổi người hầu ra ngoài

"Vâng, chúng tôi ra trước"- Các cô người hầu ra khỏi phòng Băng Linh

Băng Linh nhớ lại tối hôm qua, cô cưỡng chế đột phá Hợp Thể kỳ, nhưng thất bại, rồi hình như thân thể cô như đóng băng lại, cô nhận ra đó là dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma, nhưng rõ ràng thân thể rất bình thường, có thể nói là bây giờ rất khỏe

Ngưng đã, có điều gì đó không đúng, cô thử cảm nhận cơ thể mình. Cô bỗng vui mừng, cô thành công đột phá Hợp Thể kỳ, nhưng rõ ràng cô thất bại rồi mà. Cô ráng nhớ lại những gì tối hôm qua, cô cảm giác một thứ gì đó quen thuộc, ấm áp, cô không tự chủ được sờ lấy trán mình, lúc đó cô cảm giác như có ai đó hôn mình, "Chả lẽ tất cả chỉ là mơ"- Cô bi quan nghĩ, khi cô quay sang tủ quần áo, thì nó đã mở toan từ lúc nào

"Mình nhớ là đã đóng nó lại rồi mà, tại sao bây giờ nó lại mở thế này"- Băng Linh lắc đầu, chắc cô hầu nào đó mở rồi, cô lắc đầu nghĩ

Rồi cô thay đồ rồi làm những công việc cô thường làm hằng ngày,... (cái này chắc ai cũng biết @@)

.....................................................

"Cậu Lãnh cậu dậy chưa?"- Quản gia Kim gõ cửa nói vào phòng Lãnh Ngạo

"Rồi, tôi dậy rồi, ông đợi tôi chút"- Lãnh Ngạo vội trả lời rồi lại mở cửa phòng

"Thưa cậu, đây là đò vệ sinh cá nhân và đây là đồ để cậu có thể mang đi học hôm nay"- Quản gia Kim thân thiện nói, rồi đưa cho Lãnh Ngạo

"Làm phiền quản gia KIm quá, hehe"- Lãnh Ngạo ngại ngùng nói

"Không có gì, lát nữa cậu hãy đến phòng bếp dùng bữa sáng nhé, bà chủ và tiểu thư ở dưới đó đợi cậu"- Quản gia Kim nói rồi bước đi

Vì căn phòng này cũng có phòng gì đó mà ai cũng biết, nên Lãnh Ngạo vào đó làm những việc cần làm vào mỗi buổi sáng

..............................................

"Lãnh Ngạo, cháu ăn thêm này"- Bà Hoa thấy Lãnh Ngạo ăn rất ngon miệng nên múc thêm cho Lãnh Ngạo

"Vâng, cháu xin ạ"- Lãnh Ngạo không từ chối nói

"Được rồi, mau ăn nhanh chúng ta còn phải đến trường nữa"- Băng Linh ngồi ở bên cạnh nhắc nhở

"Con bé này, còn sớm mà"- bà Hoa nhìn đồng mới có 6h sáng

Băng Linh không cãi lại với bà, dù gì nhìn bà cũng đang rất vui cô không muốn làm bà mất hứng.
Cô chỉ trừng trừng Lãnh Ngạo, Lãnh Ngạo thấy Băng Linh trừng mình thì chỉ cười cười cho qua chuyện

..................................................
"Thưa bà cháu đi"
"Bà ngoại, cháu đi đây"- Lãnh Ngạo và Băng Linh cùng lúc nói

"Hai đứa đu mạnh giỏi nhé, Lãnh Ngạo sau này có thời gian rảnh thì thường xuyên đến chơi nhé"- Bà Hoa thấy Băng Linh đã lên xe đành nói nhỏ với Lãnh Ngạo đang chuẩn bị lên xe

"Đương nhiên rồi, cháu nhất định sẽ thường xuyên tới"- Lãnh Ngạo cười nói, rồi bước lên xe

"Tài xế Trương mau đi thôi"- Băng Linh cho tài xê Trương lái xe

"Vâng thưa tiểu thư "- Tài xế Trương trả lời rồi, bắt đầu lái xe

.............................................
Không khí trong xe có vẻ im lặng, Lãnh Ngạo không biết phải nói gì, cậu định mở miệng thì Băng Linh đã lên tiếng trước "Lúc nãy Ngoại mình đã nói gì với cậu vậy"- Băng Linh bắt đầu xưng mình cậu với Lãnh Ngạo chứng tỏ đây là một dấu hiện tốt.

"À ngoại cậu chỉ kêu mình thường xuyên tới thăm bà thôi"- Lãnh Ngạo không giấu giếm nói

"Thế à, vậy cậu hãy thường xuyên tói thăm bà mình đi"- Băng Linh nói với Lãnh Ngạo, cô thấy Lãnh Ngạo có thể bầu bạn cùng vơi bà Ngoại nên cô cũng khuyên Lãnh Ngạo

"Đương nhiên..."- Lãnh Ngạo chưa nói hết câu thì Tài xế Trương đã lên tiếng trước

"Thưa tiểu thư, và thiếu gia đã đến trường học"- Ông không biết chàng trai này là ai, chỉ là chàng trai này từ trong nhà bà chủ nên gọi thiếu gia cũng không có gì sai

"Được rồi, Lãnh Ngạo cậu xuống trước đi, nếu không thì sẽ bị dị nghị đấy"- Băng Linh nói

"Vậy thì mình đi trước đó, bye. Chúc nữa gặp sau nhé"- Lãnh Ngạo thấy Băng Linh nói cũng có lý, cười tươi một tiếng rồi mở cửa xe rồi đi trước.

Nhưng lại không biết rằng đã có người nhìn thấy, lại chính là bà chị Cẩm Tú của Lãnh Ngạo

"Phù"- Sau khi thấy Lãnh Ngạo đi rồi, Băng Linh bỗng thở phào một hơi, rồi lấy tay ôm ngực, tim lại đập rộn lên.Lúc nãy trên xe cô cũng ngại lắm chứ bộ, nhìn bề ngoài lạnh lùng vậy thôi, chứ cũng có nhiều thứ cô chưa từng trải qua, Cô cảm giác hôm nay mình có vẻ khác đi, Cô nghĩ đây chỉ là cảm xúc khi bắt đầu có bạn thôi, chắc vậy

Rồi cô bảo tài xế Trương chở mình sang chỗ khác rồi thả mình xuống

---------To Be Continued-----------