Chương 31: Nhắn tin

Vợ Tôi Là Gia Trưởng

Chương 31: Nhắn tin

"Chào anh, em là một fan hâm mộ của anh"- Vừa đọc tin nhắn đầu tiên, Lãnh Ngạo đã biết mình đã đoán đúng

"Em coi những stream của anh từ lúc anh vừa bắt đầu stream đến giờ, liệu anh có thể trả lời tin nhắn của em được hay không?"- Có lẽ đây cũng là một fan cuồng rồi, Lãnh Ngạo suy đoán

"Sau khi thấy những tin nhắn này làm ơn hãy trả lời lại, em cảm ơn nhiều Đại thần"- Nhìn tin nhắn này Lãnh Ngạo chỉ biết cười khổ, không ngờ nổi tiếng lại khổ thế này. Dù gì ngày nào cũng gặp trường hợp thế này nên Lãnh Ngạo đành cúp điện thoại

Nhưng khi lướt nhìn qua người gửi Lãnh Ngạo liền trố mắt, Băng Linh, lại là Băng Linh, chỉ có điều là không để hình ảnh thôi, điều đó càng khiến Lãnh Ngạo càng thêm nghi ngờ. Vì thế Lãnh Ngạo đành trả lời lại

"Có chuyện gì à?"

Rốt cục anh ấy có nhắn tin lại hay không đây, sao bây giờ còn chưa gửi nữa, Băng Linh sốt ruột.
"Ting"- Nghe thấy điện thoại vang lên Băng Linh vội vàng mở ra, có tin nhắn

"Haizz, thì ra là tin nhắn từ tổng đài"- Băng Linh thất vọng

"Ting"- Lại một tin nhắn được gửi tới, "Chắc lại là tổng đài nhắn"- Băng Linh nghĩ

"Mở điện thoại ra, một dòng chữ hiện lên mà hình điện thoại
"Có chuyện gì à?"- Tin nhắn được gửi từ facebook từ Đại thần âm nhạc. Băng Linh luống cuống "Anh ấy nhắn lại rồi làm sao đây, làm sao đây"

"Phải nhắn lại gì bây giờ, nhắn như vậy liệu có được không, như thế kia cõ ổn không"- Băng Linh bối rối

"Em...em là fan Hâm mộ của anh"- Băng Linh không biets phải nhắn sao

..................................................
"Sao cô ấy chưa nhắn lại nhỉ"- Bên này Lãnh Ngạo cũng sốt ruột không kém

"Ting"- Lãnh Ngạo vội mở điện thoại

"Em...em là fan Hâm mộ của anh"- Phụt, Lãnh Ngạo không nhịn được bật cười

"Anh biết, nhưng em là ai vậy. À ý anh là em tên là gì chẳng hạn"- Lãnh Ngạo hỏi khéo

..................................................

"Ting"

"Chết anh ấy nhắn lại rồi, làm sao đây"- Băng Linh lại luống cuống đọc tin nhắn "Anh biết, nhưng em là ai vậy. À ý anh là em tên là gì chẳng hạn", anh ấy muốn biết tên mình kìa, có nói hay không nhỉ, có nên không nhỉ

"Em tên Nguyễn Trần Băng Linh 20 tuổi học Đại học Bách khoa thành phố Hồ Chí Minh"- Cô vội nhắn lại, lý trí thường ngày của cô bỗng dưng bay đi mất, bây giờ cô không thể suy nghĩ gì nữa
...................................................

Đọc tin nhắn mà Băng Linh gửi tới, Lãnh Ngạo dở khóc dở cười, không ngờ Băng Linh lại là một người cực phẩm thế này, thế mà mình không biết gì đấy

"Anh biết rồi, nhưng em có cần khai rõ ràng thế không, sau này dễ bị dụ lắm"- Lãnh Ngạo trêu chọc
...................................................

"Anh biết rồi, nhưng em có cần khai rõ ràng thế không, sau này dễ bị dụ lắm"- Đọc tin nhắn được gửi đến, Băng Linh bỗng đỏ mặt,lý trí thường ngày của mình đâu mất rồi. Băng Linh hít một hơi thật dài lấy lại bình tĩnh rồi nhắn lại

"Ngại quá, em hơi bất bình tĩnh một chút, em xin lỗi"


....................................................

"Không có chuyện gì đâu, em cứ tự nhiên là được"- Lãnh Ngạo không ngờ Băng Linh lại có một mặt dễ thương đến vậy, thế mà trước kia lại không biết đấy. Mà không ngờ rằng cô ấy cũng thích nghe mình hát nữa, Lãnh Ngạo tự hào

....................................................

"Mình mất tự nhiên lắm sao"- thấy tin nhắn được gửi tới Băng Linh tự hỏi

"Vâng, em sẽ cô gắng"- Băng Linh gửi lại
Vừa định gửi đi thì có người gọi tới

"Thưa chủ tịch chiều nay có cuộc họp, người có..."- Vừa bắt máy thì cô thư kí đã nói trước

"Xóa hết lịch hẹn ngày hôm nay đi, hôm nay tôi bận rồi"- Băng Linh vội vàng nói rồi cúp máy

Bên kia điện thoại, cô thư kí ngơ ngác, Chủ tịch đây là bỏ việc phải không, chưa bao giờ xảy ra hiện tượng này cả. Mà thôi dù sao cũng không phải là việc của mình

.................................................

"Em có thích đọc sách không"- Bỗng Lãnh Ngạo hỏi một câu

"Vâng có, em hay đọc những cuốn sách về chính trị với cả về kinh tế, anh cũng đọc à"- Băng Linh cũng không biets nói gì, nhưng ai ngờ Lãnh Ngạo đã lên tiếng trước

"Ồ anh cứ tưởng con gai tụi em sẽ thích ngôn tình chứ"- Lãnh Ngạo cố ý nói

"Em xin lỗi em không đọc những cuốn sách đó"- Băng Linh buồn bã nhắn lại

"Tại sao lại xin lỗi chứ, em có thể đọc những gì mình thích mà"- Lãnh Ngạo nhìn đồng hồ, má ơi 9h tối rồi, nhắn tin quên cả thời gian

"Thế anh có thể chỉ cho em vài cuốn ngôn tình được không em có thể đọc thử"- Băng Linh ội vã nhắn lại

"Em có thể đọc Yêu em từ cai nhìn đầu tiên, cái này cũng rất hay đó, em hãy đọc thử đi"- Lãnh Ngạo nhắn lại

"Vâng cảm ơn anh"- Băng Linh cảm ơn Lãnh Ngạo

"Thôi cũng tối rồi, nghỉ thôi. Mai anh còn phải đi Mỹ nữa"- Lãnh Ngạo nói

"Thế à, mai em cũng đi Mỹ đấy, không biết có chung chuyến với anh không nhỉ "- Băng Linh hy vọng

"Bí mật, thôi anh out đây, chúc em ngủ ngon, chụt"- Lãnh Ngạo hối hận khi ghi chữ chụt nhưng không thể xóa kịp nữa, rồi thôi rồi. Chỉ vì quen tay mà tự hại mình

Bên kia, Băng Linh thấy Đại thần nhắn qua một chữ "Chụt" cô bỗng đỏ mặt ngượng ngùng

"Vâng, chúc anh ngủ ngon. Liệu hôm sau em có thẻ nói chuyện với anh nữa được không"- Băng Linh thử hỏi

"Đương nhiên là được chứ, thôi em đi ngủ đi"- Lanh Ngạo biết Băng Linh đã xem tin nhắn gửi qua rồi, nhưng tại sao cô ấy lại không phản ứng gì chứ, hay là cô ấy không biết "chụt "có nghĩa là gì, ôi thật may mắn quá. Lãnh Ngạo thở phào nhẹ nhõm

Bên kia Băng Linh thì ôm tim mình, đây là cảm giác gì hạnh phúc ư, cô nhớ lại tin nhắn mà Đại thần vừa gửi, cô bỗng đỏ mặt, anh ấy muốn hôn mình ư?

-To Be Continued------------