Chương 35: Ở chung

Vợ Tôi Là Gia Trưởng

Chương 35: Ở chung

"Chuyến bay đến Pasadena California Hoa Kỳ sẽ hạ cánh trong 15 phút nữa, xin nhắc lại Chuyến bay đến Pasadena California Hoa Kỳ. Xin quý khách vui lòng kiểm tra lại đồ đạc"

"Ửm, sắp đến rồi ư. Ồ hai đứa kia còn ngủ à, thôi chút nữa hạ cánh rồi kêu bọn nó vậy"- Cẩm Tú đang chơi game thì nghe thống báo, rồi nhìn sang chỗ Lãnh Ngạo và Băng Linh thấy họ còn ngủ
............................................
"Này Ngạo Ngạo, máy bay sắp hạ cánh rồi, mau tỉnh lại đi"- Cẩm Tú tát nhẹ lên má Lãnh Ngạo

Lãnh Ngạo đang ngủ ngon thì bị ai đó tát vào mặt cậu đành miến cưỡng mở con mắt ra thì thấy bà chị Cẩm Tú đang gọi mình nhưng cái cảm giác êm êm này là sao, thật thoải mái, cậu như không muốn ngồi dậy vậy

"Này, tỉnh rồi thì dậy mau, máy bay sắp hạ cánh rồi, ngủ trên đùi người ta mà ngủ ngon quá ha. Cảm giác như thế nào, có dễ chịu không. Mà Băng Linh nó cũng dễ tính thật cho một người con trai ngủ trên đùi mình"- Cẩm Tú nói với Lãnh Ngạo mà cứ như đang ám chỉ điều gì đó

"Hehe, đùi Băng Linh thoải mái lắm chị. Không tin chị nằm thử xem"- Lãnh Ngạo cười cười nói, đôi mắt vô tình lướt ngang qua Băng Linh, cậu vẫn còn đang nằm trên đùi Băng Linh để tận hưởng cảm giác này

Băng Linh nãy giờ giả vờ ngủ, nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai chị em Cẩm Tú thì xấu hổ không thôi, cô ngượng ngùng không biết nên làm gì đành phải giả vờ còn đang ngủ để giấu đi phần ngượng ngùng của mình, nhưng khuôn mặt cô đã phản bội cô, khuôn mặt Băng Linh đột nhiên trở nên hồng hào làm Cẩm Tú nhận ra Băng Linh đang giả vờ ngủ, chứ với tu vị của cô thì là sao có thể nhận ra được chứ

Lãnh Ngạo ngồi dậy, vươn vai, thoái mái nói "Đã quá, lâu lắm rồi mới được ngủ ngon như thế này "

Nghe Lãnh Ngạo nói mặt Băng Linh càng đỏ hơn, cô chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy. Cho một người con trai nằm trên đùi mình, không những không cảm thấy khó chịu mà cô cảm thấy cực kỳ dễ chịu."Vừa thích Đại thần vừa thích Lãnh Ngạo liệu rằng cô có hoa tâm lắm hay không"- Một suy nghĩ bỗng hiện ra trong đầu Băng Linh

"Này Băng Linh, em mau tỉnh dậy đi, máy bay sắp hạ cánh rồi đấy"- Cẩm Tú không muốn trêu Băng Linh nữa

"Ưm"- Băng Linh bị đánh thức khỏi dòng suy nghĩ, đã giả vờ đành giả cho trót, cô giả vờ như người mới ngủ dậy

"Máy bay sắp hạ cánh hả chị?"- Băng Linh giả vờ mơ mơ màng màng hói Cẩm Tú

"Ừm,sắp hạ cánh rồi, em và Lãnh Ngạo coi lại đồ đạc đi, coi thử có thiếu thứ gì không"- Cẩm Tú cười cười nói

"Vâng"- Lãnh Ngạo cùng Băng Linh cùng lúc nói

.......................................................
Xuống máy bay, bọn người Cẩm Tú đã được người của Trường Trường Đại học California Institute of Technology (Caltech) đến đón

Trên xe Băng Linh vẫn còn đang suy nghĩ, "Vừa thích Đại thần vừa thích Lãnh Ngạo liệu rằng cô có hoa tâm lắm hay không", tại sao cô lại có cái suy nghĩ này chứ?Cô thích Đại thần là điều không thể phủ nhận, người đó là người đã cứu rỗi tâm hồn của cô, được người đó ôm cô cảm giác thật dễ chịu thật hạnh phúc, nhưng thích Lãnh Ngạo là sao?tại sao cô lại nghĩ rừng mình thích Lãnh Ngạo chứ, mình cũng chỉ vừa biết Lãnh Ngạo gần đây thôi mà, nhưng tại sao mình lại có suy nghĩ này chứ, chả nhẽ là do lúc Lãnh Ngạo thay mình đỡ một nhát dao đó sao, không thể nào. Làm sao mà mình lại như vậy được chứ...

Thấy Băng Linh mãi đang suy nghĩ Lãnh Ngạo cũng không muốn làm phiền. Cẩm Tú cảm giác điều gì đó, quay sang nhìn Lãnh Ngạo rồi nhìn Băng Linh, nhìn khuôn mặt Băng Linh là Cẩm Tú nhận ra Băng Linh đang nghĩ cái gì, cái thằng Lãnh Ngạo này, thật thiếu hiểu biết, tại sao không nói cho con bé biết mình là Đại thần âm nhạc chứ. Nhìn Băng Linh là Cẩm Tú biết Băng Linh đang lạc lối, cô không thế giúp gì cho con bé được. Dù gì cô cũng là một hoàng hoa khuê nữ, cô không biết phải làm sao để an ủi cho con bé khi mà cô cũng chả có kinh nghiệm lắm về những chuyện này
................................................

Chiếc xe chở mọi người đến một khách sạn lớn, hỏi thì biết đây là nơi mà mọi người sẽ ở trong chuyến đi này

"Chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ tất cả, mọi kinh phí ăn ở của mọi người đã được thanh toán đầy đủ nên không cần lo lắng gì, về chuyện phòng thì mọi người cứ nói tiếp tân. Cô ấy sẽ chuẩn bị cho mọi người "- Người đàn ông dẫn đường nói bằng Tiếng Anh nói với đám người Cẩm Tú

"Thế thì tốt quá, không làm phiền ngài nữa"- Cẩm Tú trả lời lại bằng Tiếng Anh

"Thế mà lần trước dám bảo là không giỏi Tiếng nước ngoài cơ đấy"- Lãnh Ngạo trừng trừng Cẩm Tú, Cẩm Tú thấy Lãnh Ngạo nhìn mình thì cười cười

"Alo đến đón tôi ở khách sạn X, tôi sẽ đợi trước cửa"- Băng Linh gọi điện cho một người nào đó, rồi sang nói với Cẩm Tú


"Ở đây, em có nhà riêng nên em sẽ ở đó, nó cũng ở gần đây thôi. Nếu có chuyện gì thì gọi cho em"- Băng Linh nói rồi bước ra ngoài cửa khách sạn đợi

"Ừm, vậy thì em đi đi"- Cẩm Tú bất ngờ, như vậy thì làm sao có thể giúp tụi nó được cơ chứ

Bước lại chỗ tiếp tân, Cẩm Tú yêu cầu tiếp tân dành cho 9 phòng

"Xin lỗi quý khách, vì quý khách là tua cuối cùng nên hiện giờ khách sạn chỉ còn có 4 phòng thôi, liệu quý khách có thể cho mọi người còn lại ở bất kỳ trong 4 phòng đó được hay không?"- Tiến tân lịch sự nói

"4 phòng ư, vậy thì mỗi phòng 2 người, có một phòng 3"- Cẩm Tú thấy trong chuyến đi dự thảo lần này có 3 nữ tính luôn cả mình mà Băng Linh đã đi nên chỉ còn hai nữ nên có thể ở chung một phòng"- Cẩm Tú kín đáo nghĩ

"Hả, vậy thì cũng được"- Cẩm Tú cười nói, rồi bỗng cô nảy ra ý tưởng, cô vội chạy ra ngoài, kéo Lãnh Ngạo đi theo

Xe đến, Băng Linh vừa định bước lên xe thì thấy Cẩm Tú vẫy tay gọi mình, cô đành ngưng việc lên xe lại

"Có chuyện gì vậy, chị Tú?"- Băng Linh thắc mắc hỏi

"À chị có thể nói với em chút chuyện được không?"- Cẩm Tú hỏi lại

"Được chứ, chị cứ nói đi"- Băng Linh trả lời

"À thì khách sạn hết phòng, mà chỉ còn dư lại Lãnh Ngạo mà thôi, chị là hội trưởng nên bắt buộc phải ở lại. Cho nên liệu em có thể cho Lãnh Ngạo ở chung với em trong chuyến đi này được hay không, thằng bé giởi lắm, có thể nấu ăn quét tước nhà cửa, khí chất làm culi rất tốt tùy ý ai bảo"- Cẩm Tú bán rẻ Lãnh Ngạo

Lãnh Ngạo nghe Cẩm Tú nói vậy thì muốn phun ra một ngụm máu

Băng Linh suy nghĩ, Lãnh Ngạo ở chung thì cũng không làm phiền gì nhiều. Chắc là có thể được "Được, cậu ấy có thể ở chung với em. Nhưng mấy việc kia thì chắc không cần đâu"- Băng Linh gật gù nói

"Thế thì cảm ơn em nhá"- Cẩm Tú vui mừng nói, rồi quay sang nói với Lãnh Ngạo

"Này Lãnh Ngạo, phải biết ơn Băng Linh nghe chưa, nếu không thì em sẽ phải ngủ ngoài đường đấy"- Cẩm tú trêu

"Thôi chị vào đây, hai đứa mau đi đi, tạm biệt"- Cẩm Tú chào tạm biệt hai người rồi thong thả bước đi

"Này Lãnh Ngạo, cậu lên xe đi"- Băng Linh bối rối nói, rồi vội vàng bước lên xe

"A A được"- Lãnh Ngạo cảm thấy không khí có vài phần xấu hổ, bước lên xe

"Làm phiền cậu quá, Băng Linh"- Lãnh Ngạo xấu hổ nói
"Kh...không có gì đâu"- Băng Linh nghĩ ở đó cũng có nhiều người nên không sợ hoàn cảnh cô nam quả nữ sống chung một nhà, nhưng vẫn hơi ngại ngùng

"Đi thôi"- Băng Linh giấu đi cảm xúc ngại ngùng thúc dục tài xế

"Vâng tiểu thư"- Bác tài trả lời

---------To Be Continued----