Chương 37: Thiên thần

Vợ Tôi Là Gia Trưởng

Chương 37: Thiên thần

"Lãnh Ngạo, bây giờchúng ta cần mua ít đồ đấy"- Băng Linh thấy Lãnh gạo đang cắm mắt vào điện thoại thì bỗng nói

"Được, tớ cũng cần mua vài bộ quần áo nữa. "- Lãnh Ngạo suy nghĩ một chút rồi nói

"Vậy thì đi thôi, trung tâm thương mại SR cũng gần đây, chúng ta đi bộ vậy"- Băng Linh nói

"Được, vậy chúng ta đi thôi"- Lãnh Ngạo cười cười nói

-
Trung tâm thương mại SR, một trong những trung tâm thương mại lớn nhất của Mỹ cho nên có rất nhiều cửa hiệu lớn. Băng Linh tùy tiện dẫn Lãnh Ngạo đến một cửa hàng

Trong cửa hàng có vài nữ nhân viên xinh đẹp, thấy khách tới, trong đó một người mỉm cười tiến lên bắt chuyện.

"Thưa hai vị tôi có thể giúp gì được"

"Có bộ nào hợp với vị này không?"- Nói rồi Băng Linh chỉ vào Lãnh Ngạo phía sau

"Cô có thể dẫn tôi đi xem vài bộ được không "- Lãnh Ngạo cùng lúc nói

"Vâng, được chứ lối này"- Thấy hai người đồng thanh nói, cô gái che miệng cười

Lãnh Ngạo cùng Băng Linh theo sát nữ phục vụ

"Tiên sinh ngài muốn kiểu quần áo ra sao?"- Nữ phục vụ viên dẫn cả hai đến một quầy quần áo, rồi quay sang nói với Lãnh Ngạo

"Để tôi xem thử đã"- Lãnh Ngạo thân thiện nói rồi quay sang nhìn Băng Linh

Thì thấy Băng Linh nhìn chằm chằm vào một bộ váy màu trắng đang trưng bày, nhìn vẻ mặt hình như là thích lắm. Nữ phục vụ viên cũng đã để ý đến Băng Linh

"Tiểu thư, nếu cô thích cô có thể thử mà, nếu mặc vào có thể làm điên đảo mọi người đấy, nhất là bạn trai cô đấy"

"C...Cậu ấy...không phải là bạn trai ta"- Băng Linh lắp bắp nói

"Đúng vậy, ta không phải là bạn trai cô ấy, ta với cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi"- Lãnh Ngạo cười nói với nữ phục vụ

"Thế à, vậy thì thật xin lỗi"- Nữ phục vụ vúi đầu xin lỗi

"Chỉ là bạn bình thường thôi ư"-Băng Linh lẩm nhẩm trong miệng

"Này, này Băng Linh"- Lãnh Ngạo thấy Băng Linh lại tự đắm chìm bởi dòng suy nghỉ của mình đành vội kêu

"À không có gì, cậu cậu lựa xong rồi à"- Băng Linh bối rối

"Chưa, mà tớ thấy cậu mặc chiếc váy kia cũng đẹp lắm đấy. Tại sao cậu không thử đi. Để cho tớ nhìn thử thôi"- Cái câu Để cho tớ nhìn thử thôi, Lãnh Ngạo nhỏ giọng lại rồi thổi vào tai Băng Linh một cái

"Được, được rồi mà"- Vì bất ngờ nên Băng Linh cũng không biết mình vừa đồng ý

"Hả, cái gì cơ"- Băng Linh chợt hoàn hồn lại, còn chưa kịp nhận ra cái gì

"Hả cái gì mà hả, mau vào trong thay đồ đi"- Lãnh Ngạo nhanh tay lấy bộ váy từ tay của nữ phục vụ rồi đưa nó cho Băng Linh rồi đẩy cô nàng vào phòng thử đồ

"Tiên sinh, bạn của ngài thật xinh đẹp"- Nữ phục vụ viên khen ngợi

Lãnh Ngạo không nói gì mà chỉ mỉm cười

"À đúng rồi, cô chọn giúp cho tôi một vài bộ được không"- Lãnh Ngạo chợt nhớ lại vấn đề chính

"Xin hỏi quý khách thích kiểu quần áo thế nào?" Nữ phục vụ lễ phép hỏi.

"Tùy đi, miễn sao là thoải mái"- Lãnh Ngạo nghĩ một chút rồi nói


"Vậy tôi sẽ chọn giúp ngài một bộ, bảo đảm quý khách sẽ hài lòng." Nữ phục vụ đề nghị.

"Vậy đi."

"Vậy ngài chờ chút, tôi đi một chút sẽ trở lại." vì bên này gian là trang phụ của nữ, nữ phục vụ phải đi tới gian bên kia mới là gian đồ dành cho nam.

"L...Lã...Lãnh Ngạo"- Tiếng run run của Băng Linh từ đằng sau vọng tới

Thấy nữ phục vụ vừa đi, thì nghe Băng Linh gọi mình, Lãnh Ngạo quay đầu lại

Cảm xúc của Lãnh Ngạo bây giờ không thể nói gì nên lời được, quá xinh đẹp, cứ như một thiên thần không nhiễm khói bụi trần gian vậy. Chiếc váy trắng kết hợp với dáng hình nhỏ bé của Băng Linh, cô bây giờ tựa như là một thiên sứ vậy

"L...Lãnh Ngạo, th...thế nào"- Thấy Lãnh Ngạo nhìn mình chằm chằm, Băng Linh bỗng ngượng ngùng nói

"Đẹp, quá đẹp. À không cậu trông đẹp lắm Băng Linh à"- Lãnh Ngạo buột miệng nói, nhưng vội chỉnh sửa lại

"Thế à, vậy được rồi. Mình phải thay ra đây"- Băng Linh ngượng ngùng nói, rồi vội quay vào trong phòng thử để cởi đồ, nhưng Lãnh Ngạo đã nhanh tay giữ Băng Linh lại

"Cậu mặc váy xinh lắm đấy, cậu không được cỏi ra đâu"- Lãnh Ngạo bá đạo nói

"M...Mình"- Băng Linh bỗng không biết phải nói gì

"Im lặng là đồng ý, cậu phải mặc chiếc váy này hết ngày hôm nay"- Lãnh Ngạo cười gian

"Quý khách, quần áo chọn được rồi, ngài có thể thử xem." Nữ phục vụ đang cầm một đống quần áo đi tới vội chạy đến trước mặt Lãnh Ngạo và Băng Linh nói

Băng Linh vội thoát khỏi tay của Lãnh Ngạo, trên mặt cô vẫn còn một chút phiếm hồng

"Không cần đâu, gói lại hết đi, tôi tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của cô!" Lãnh Ngạo phất tay nói


"A? toàn bộ gói lại sao? Nhiều lắm a! Ngài thật sự không định thử một cái?" Nữ phục vụ há mồm cứng lưỡi.

"Đúng vậy, cứ vậy đi!"- Lãnh Ngạo cười cười nói

"Vậy tôi sẽ nhanh chóng gói ngay." nói là làm liền, cầm túi chuẩn bị bao toàn bộ quần áo lại.

"Lãnh Ngạo, cậu không thử một chút ư?"- Băng Linh lấy lại tinh thần nói chuyện với Lãnh Ngạo

"Không cần đâu, tớ tin vào ánh mắt thẩm mĩ của cô ấy"-Mặc dù Lãnh Ngạo nói vậy nhưng lại nghĩ nếu không hợp thì chỉ cần làm cho nó hợp là xong

"Được rồi, cậu ở đây, tớ phải đi thanh toán"- Lãnh Ngạo nói

"Không được, chuyện này cứ để mình, để mình thanh toán"- Băng Linh tranh

"Cứ để mình thanh toán, chút nữa đi ăn cậu bao lại mình là được rồi"- Lãnh Ngạo sáng ý nói

"Vậy cũng được "- Băng Linh suy nghĩ một chút rồi nói

"Nhớ, không được cởi chiếc váy này ra, nghe chưa"- Lãnh Ngạo trước khi đi quay sang nói với Băng Linh một câu

"Tớ biết rồi, tớ sẽ không cởi đâu"- Băng Linh mỉm cười nói

To Be Continued-----

P/s
1 Đoạn hội thoại giữa cô nữ phục vụ với hai người kia là bằng Tiếng Anh
2 Nhưng khi chỉ còn hai người là tiếng Việt
3 Sr mọi người, tác giả bận quá nên không đăng chương mới trong thời gian qua được