Chương 34: Cảm giác bình yên

Vợ Tôi Là Gia Trưởng

Chương 34: Cảm giác bình yên

"Chị Tú, chị rất thích đọc ngôn tình à?"- Băng Linh có chút xấu hổ nói

"Hửm, tất nhiên là kh...có rồi"- Cẩm Tú đang định trả lời không thì Lãnh Ngạo đá vào chân một cái, không biết em trai có chuyện gì thôi cũng giúp nó vậy

"Thế thì tuyệt quá, cuốn Yêu em từ cái nhìn đầu tiên nó hay thật. Liệu chị có thể lần sau cho em mượn vài cuốn nữa được không?"- Băng Linh ngại ngùng hỏi, cô có thể mua những cuốn sách đó nhưng cô lại không biết ma những cuốn sách nào

"Hả, cuốn đó không...à cuốn đó đúng là hay thật, em cũng có thể hỏi Lãnh Ngạo mà, nhìn vậy chứ nó đọc nhiều hơn chị đấy "- Cẩm Tú trả thù vì bị Lãnh Ngạo đạp vào chân nãy giờ

"Ừm mình đọc cũng nhiều lắm, có lẽ mình sẽ cho cậu mượn một vài cuốn sau khi về nước"- Lãnh Ngạo cười nói

"Thế thì cảm ơn cậu rồi"- Băng Linh xấu hổ gượng cười nói, cô vẫn không quên cảm giác lúc nãy, Lãnh Ngạo ôm mình, nó thật ấm, thật dễ chịu. Càng nghĩ cô càng xấu hổ

"Hai đứa thật đẹp đôi đấy, nếu hai đứa mà là một cặp thì tuyệt vời đến mấy "- Đang ăn Cẩm Tú chợt phun ra một câu khiến Lãnh Ngạo phụt hết ra ngoài

"Vậy thì tiếc quá, em đã thích người khác rồi."- Bỗng nhiên Băng Linh trả lời một câu, khiến cô phải hối hận

"Đúng đấy, em cũng chỉ coi Băng Linh là bạn thôi, chị đừng có trêu nữa"- Lãnh Ngạo cười cười nói

Không hiểu sao Băng Linh khi nghe xong câu này, cảm thấy đau không thôi, trong đầu cô chỉ hiện lên hai chữ "Thật sự chỉ là bạn ư?", nhưng rõ ràng mình thích đại thần mà làm sao thế này. Băng Linh xin lỗi cả hai rồi đi trước

Cẩm Tú thấy Băng Linh đi rồi, mói hỏi Lãnh Ngạo "Này Ngạo Ngạo chuyện này là sao?"hì cô bỗng ngưng lại- cô cứ tưởng Băng Linh luôn một mình thì sẽ không thích ai chứ, ai dè Băng Linh đã thích người khác rồi, nhìn biểu hiện như vậy chắc chắn là nhất kiến chung tình đây mà, nhưng rõ ràng em trai mình thích cô ấy mà, nó phải làm sao bây giờ, nó có bị đả kích không

"Lãnh Ngạo, em đừng lo, không có cô này thì có cô khác. Trên đời này thì làm gì thiếu người mà em có thể yêu chứ"- Cẩm Tú lo lắng cho em trai

"Đừng lo cho em, em không biết phải nói sao. Nhưng người cô ấy thích kia... cũng là em"- Lãnh Ngạo cười cười trả lời, việc này cũng không phải việc gì lớn nên cũng có thể nói với bà chị của mình

"Chuyện...chuyện này, em trai. Băng Linh nó biết chưa?"- Cẩm Tú tự dưng thở phào một cái, nhưng tại sao nó dễ dàng nói ra như vậy, nhưng ai cũng có bí mật của riêng mình nên cô cũng không hỏi kĩ cho lắm

"Ừ thì chưa, chị thấy em trai chị không tài giỏi thật, có thể làm cho hoa khôi kiêm học bá của trường phải nhất kiên chung tình "- Lãnh Ngạo tự luyến

Cẩm Tú hận không thể đập thằng em này, nhìn cái mặt vênh váo của nó kìa, dễ đai chết đi được

"Làm sao thì làm, chị không quan tâm. Nhưng chị sẽ nói chuyện này cho cha mẹ chị và cha mẹ Lãnh"- Cẩm Tú quảng một quả bom

"Phụt" Lãnh Ngạo vừa đưa thức ăn vào miệng lại phun ra một lần nữa, cậu hiểu gia đình hai bên là gì, không phải gia đình hai bên thật, mà là gia đình của Lãnh Ngao với gia đình của Cẩm Tú

"Chị chị đừng làm thế"- Lãnh Ngạo nói rồi chợt suy nghĩ đến cái cảnh tượng đó, nghĩ đến ông bà cha mẹ hai bên chỉ quan tâm một mình Băng Linh mà cho mình ra rìa, Lãnh Ngạo khóc không ra nước mắt "Không, không được để chuyện này xảy ra, phải đàm phán thôi"

"Chị nếu chị không nói chuyện này với ba mẹ, chuyện gì em cũng sẽ đồng ý"- Lãnh Ngạo đưa điều kiện

"Vậy điều kiện cũng đơn giản thôi, chị muốn em phải tham gia một buổi live show của bạn chị, với cương vị là một khách mời"- Cẩm Tú cười cười nói

"Live show, khách mời, rốt cục là có chuyện gì?"- Lãnh Ngạo tò mò hỏi

"Thì sắp tới sẽ là buổi live show của ca sĩ Trần Diệu Linh, mà cô ấy là bạn thân của chị. Cô ấy cần một người song ca với cô ấy trong đêm đó với cương vị là một khách mời. Sao nào có đồng ý không, không thì..."- Cẩm Tú hậm hừ như đe dọa

"Được rồi, em đồng ý là được chứ gì. Mà lúc đó em xuất hiện với thân phận gì, đừng nói là Đại thần âm nhạc đấy nhá"- Lãnh Ngạo liếc qua Cẩm Tú

"Exactly, chuyện này là do lỗi chị. Do lúc ấy chị cũng lỡ miệng, chị quen biết Đại thần âm nhạc, nên cô ấy, nhờ chị nói dùm với em"- Cẩm Tú gãi gãi đầu xấu hổ nói, cô biết Lãnh Ngạo là Đại Thần âm nhạc từ lâu rồi, lúc nhỏ, khi Lãnh Ngạo stream cô luôn ở gần đó mà

"Được rồi, em đồng ý nhưng chị nhất định không được nói chuyện này với ba mẹ"- Lãnh Ngạo hừ hừ nói

"Được, giao dịch thành công"- Cẩm Tú cười nói, rồi đưa ta ra

Hiểu ý Lãnh Ngạo đưa tay ra bắt lấy bàn tay của Cẩm Tú

................................................
"Chuyện gì vậy chứ, rốt cục là chuyện gì, tại sa lại khó chịu như thế? Rõ ràng là mình thích Đại thần mà nhưng tại sao nghe Lãnh Ngạo nói câu đó lại đau thế chứ"- "Em với Băng Linh chỉ là bạn" "Em với Băng Linh chỉ là bạn"- từng chữ cứ như từng con dao dăm đâm vào tim cô

"Không, mình rõ ràng thích Đại thần không thích Lãnh Ngạo, đây chỉ là ảo giác thôi. Đúng, mình thích Đại thần, người mình thích là Đại thần, không phải Lãnh Ngạo"- Băng Linh lầm bầm

"Này Băng Linh, cậu không sao chứ?"- Lãnh Ngạo từ đằng xa bước tới, thấy Băng Linh thất thần, quan tâm hỏi

"Chuyện hồi nãy thật xin lỗi, chị mình cũng thật là quá đáng" - Lãnh Ngạo không kịp đợi Băng Linh trả lời đã vội nói tiếp

"Không có chuyện gì đâu?Mình cũng không sao, thôi mình chợp mắt chút đây"- Băng Linh không biết phải đối diện Lãnh Ngạo như thế nào nữa đây

"ĐƯợc rồi, còn 3 tiếng nữa sẽ đến, cậu cứ ngủ đi, khi đến nơi mình sẽ gọi "- Lãnh Ngạo vui vẻ nói

Băng Linh tuy nói là chợp mắt ngủ, nhưng thật sự không ngủ được, cô nhìn Lãnh Ngạo thì thấy Lãnh Ngạo đã ngủ từ lúc nào

"Đã ngủ rồi ư, thế mà dám nói sẽ canh cho mình dậy, mà cậu ấy ngủ cũng đẹp trai đấy chứ"- Băng Linh nhìn Lãnh Ngạo ngủ bỗng nhiên nói một câu khiến cô nảy mình "Mình vừa nói gì vậy?"

Bỗng Lãnh Ngạo nghiêng mình như muốn bật ngửa vì không có điểm tựa, Băng Linh đành kéo Lãnh Ngạo nằm trên đùi mình, vì Lãnh Ngạo khá cao, mà cô lại quá thấp nên không thể nằm trên vai được nên cô đành cho Lãnh Ngạo nằm trên đùi mình, cô ngượng ngùng xấu hổ

Nhưng cảm giác này, nó thật bình yêu, bình dị, thật thoải mái cô muốn thời gian như ngừng lại vậy. Đại thần hay Lãnh Ngạo ư, tạm thời cứ để chuyện này sang một bên. Mình muốn tận hưởng cảm giác này, Băng Linh không tự chủ được vuốt nhẹ mái tóc của Lãnh Ngạo, nhìn Lãnh Ngạo ngủ như một đứa bé, cô bất giác cười. Thời gian như chậm rãi trôi vậy, Băng Linh bất giác chìm vào giấc ngủ

Cẩm Tú ở hàng ghế trên nhìn thấy Cảnh này bất giác nở một nụ cười "Em trai rốt cục em đã tìm được tri kỉ của mình rồi đấy, chúc mừng em"