Chương 24: Mỹ nhân cứu Anh hùng hay là Anh hùng cứu Mỹ nhân

Vợ Tôi Là Gia Trưởng

Chương 24: Mỹ nhân cứu Anh hùng hay là Anh hùng cứu Mỹ nhân

"Bartender, cho tôi một ly Vodka Kubanxkaya"- Lãnh Ngạo nói với Bartender

"Cậu trai trẻ, rượu này khá mạnh đấy, cậu có uống được không"- Bartender thiện ý nhắc nhở Lãnh Ngạo

"Tất nhiên là được,cảm ơn về ý tốt"- Lãnh Ngạo nghĩ lại vẫn thấy oan ức, lần trước nếu không phải vì vui quá bị chuốc say thì đâu có đi học đâu, nhưng mà cảm giác như thế này cũng không tệ lắm

"Này, em trai em có thể mời chị một ly không"- Từ đâu một cô gái mang sườn xám bước lại gần Lãnh Ngạo. Khuôn mặt cô cũng rất xinh đẹp, nhưng có vẻ trang điểm hơi đậm

"Được chứ tại sao không?"- Lãnh Ngạo thản nhiên nói

"Cảm ơn em trai, Bartender làm ơn cho tôi một ly giống em ấy"- Cô gái muốn một ly giống Lãnh Ngạo

"Được rồi, đợi tôi chút "- Bartender thường xuyên thấy mấy cảnh tượng này trong bar nên cũng cảm thấy bình thường

Bartender đưa ly rượu cho cô gái, cô gái vừa nhấm một cái đã muốn nôn ra, nhưng vẫn cố gượng lại được

"Sao vậy, rượu không ngon sao"- Lãnh Ngạo giả ngây hỏi

"Không, rượu rất ngon cảm ơn em trai. Tôi có việc phải đi trước cảm ơn đã mời"- Cô gái vội nói rồi chạy đi

"Này Bartender rốt cục ông làm cho cô ấy uống gì vậy, nhìn cô ấy không được tốt cho lắm"- Lãnh Ngạo quay sang Bartender hỏi

"Chỉ là một chút lạo rượu đặc biệt thôi mà, chỉ có điều khá mạnh. Mà chàng trai trẻ à, cậu đừng có vào bar nữa, nhất là những quán bar ở trong những con hẻm tối như thế này, không tốt đâu"- Bartender thiện chí nhắc nhở Lãnh Ngạo

"Cảm ơn ông, thôi cũng tối rồi, tôi đi trước, bao nhiêu tiền tôi gửi, cả tôi và cô gái kia" Lãnh Ngạo móc ví ra trả tiền

"Thôi, cứ coi như hôm nay tôi mời"- Bartender sảng khoái nói

"Thế thì cảm ơn nhé, thôi tôi đi nhé"- Có người trả tiền dại gì không đồng ý, Lãnh Ngạo chào Bartender rồi bắt đầu ra về

...............................................

"Hôm nay trăng sáng thật, nhưng mà chán quá,không có việc gì để làm cả"- Lãnh Ngạo vừa đi vừa nói

"Vụt"- Một cây châm bay xuyên qua chân phải Lãnh Ngạo

Lãnh Ngạo té khụy xuống ôm chân "Á đau quá, đau chết mất"

"Thì ra cũng chỉ là một tên nhóc bình thường thôi, thế mà cứ tưởng"- Bỗng từ đâu một tên áo đen xuất hiện đeo trên mặt là một cái mặt nạ gớm ghiếc, kiếc nhìn Lãnh Ngạo đang ôm chân oằn oại ở đằng kia

"Ông là ai, ông muốn làm gì?Có tin tôi kêu người không hả"- Lãnh Ngạo run rẩy khi thấy tên áo đen cầm một thanh chủy thủ lại gần mình

"Kêu đi ngươi kêu đi, coi thử có ai đến đây để cứu ngươi hay không "- Tên áo đen le lưỡi liếm Chủy thủ tàn khốc nói

"Có ai không cứu tôi với, cứu tôi với"- Lãnh Ngạo kêu to nhưng hình như không có ai

"Thấy không làm gì có ai, ta nói mà người không tin, vì thế "- Chưa nói hết câu tên áo đen đã cầm chủy thủ đâm Lãnh Ngạo một đâm ngay bắp chân

"Á đau quá, tại sao ông phải làm thế"- Lãnh Ngạo đau đớn hét lên

"Tại sao à, tại vì cậu thích người không nên thích thế thôi, đã nói xong vì thế"- Tên áo đen bỗng đâm một đao vào bụng Lãnh Ngạo

"Đau quá, ông làm ơn tha cho tôi đi, mà tôi có thích ai đâu chứ. "- Lãnh Ngạo cầu xin tha thứ

"Hừ dám đụng vào người phụ nữ của Thiên thiếu, coi như là ngươi đã muốn chết rồi. Nhưng mà không may cho ngươi ta thích nhất là hành hạ người khác, vì thế..."- Tên áo đen tàn nhẫn cười rồi đâm nhát thứ hai vào bụng Lãnh Ngạo

"Ông thật độc ác, cầu xin ông có thể cho tôi một nhát "- Thì ra là người của Thiên thiếu, cái tên đang theo đuổi bà chị mình đây mà

"Độc ác ư, muốn ta một nhát giết người ư, ngươi có biết thanh chủy thủ này dính bao nhiêu máu tươi rồi không, haha rất nhiều. Ta còn nhớ bọn hắn van xin rồi quỳ lạy trước mặt ta, kaka, cảm giác đó tư vị đó thật là con mẹ nó sảng khoái, người biết lần gần nhất ta giết người ra sao không"- Tên áo đen thần bí nói

Lãnh Ngạo vẫn ôm chân ôm bụng đau đớn gào thét

"Hôm trước, có một thằng bé va phải ta. Ngươi có biết ta đã làm gì không, ta đã bắt cả nhà nó, bỏ trong một căn phòng riêng, bịt mắt tất cả lại, và rồi ta cả cưỡng hiế mẹ của nó, tư vị thật sảng khoái cái cảm giác làm tình trước mặt chồng của nó, thật là thú vị. Nhưng không may con đàn bà đó chịu không nổi nên đã chết đi, về phần thằng chồng thì ta đã rút gân tay của nó, haha nhìn vẻ mặt cầu xin của hắn mà ta không nhịn đượcngươi có niết hắn cầu xin gì không, hắn cầu xin ta tha cho con của hắn, ta đã gật đầu đồng ý, rồi tự cầm cây chủy thủ của ta tự đâm cho mình vài nhát rồi chết, thằng bé hết chạy lại ba lại chạy lại mẹ trong miệng cứ gào khóc cha ơi,mẹ ơi.Ngươi có biết cảm xúc ta lúc đó như thế nào không, ta cảm thấy rất thoải mái"- Tên áo đen nghĩ lại cảnh tượng lúc đó mà nói ra

"Thế rồi, ngươi có tha cho thằng bé"- Lãnh Ngạo băng lãnh hỏi một câu


Vì còn đắm chìm trong ảo tưởng nên tên áo đen cũng không để ý biểu hiện của Lãnh Ngạo

"Ngươi nghĩ ta có tha cho nó không, tất nhiên là không rồi, ta bắt đầu róc từng miếng thịt trên người nó, sau đó ta sát từng miếng kem lên người nó, rồi ta rải kiến lên đó. ÔI thôi những tiếng la hét, những tiếng kêu đầy tuyệt vọng như làm cho ta thêm sức sống"- Tên áo đen như tự hào kể lại

"Thế thì ông thật là xấu xa đấy"- Lãnh Ngạo ngước lên nhìn Tên áo đen rồi nở một nụ cười thật tươi

"Rầm" bỗng tên áo đen bay ra xa

"Ông thật là độc ác"- Cô gái lên tiếng

------

"Rốt cục hôm nay mình bị sao vậy"- Băng Linh vừa đi vừa nghĩ

"Có ai không cứu tôi với, cứu tôi với"- Một âm thanh vang vọng làm Băng Linh chú ý

Băng Linh nhíu mày "Có ai đang gặp nguy hiểm à, nghe thanh âm này, Lãnh Ngạo", sau đó cô vội vã chạy theo hướng âm thánh phát ra
-------

"Lãnh Ngạo, cậu không sao chứ"- Băng Linh tới nói thì thấy Lãnh Ngạo ôm thân thể đầy đau đớn, cô cảm thấy nhói, cô chạy lại cầm tay Lãnh Ngạo, truyền khí vào bên trong Lãnh Ngạo

"Cảm ơn cậu, tớ đỡ đau rồi"- Lãnh Ngạo thân thiện cười nói

"Này tên kia, ngươi là ai?"- Băng Linh đứng dậy nhìn tên áo đen sau khi bị Bản thân đá một cú đang nằm đó

"Ngươi ngươi ngươi lại dám đá ta, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại xem đây"- tên áo đen cầm thanh chủy thủ dưới đất rồi đâm tới chỗ Băng Linh

Băng Linh nhẹ nhàng né sáng một bên, từ bàn tay cổ tuôn ra hàn khí, sau đó cô tiếp cận tên áo đen. Tên áo đen tránh được, bắt đầu vận công đánh tới tấp vào Băng Linh

Hắn không ngờ cô gái này lại mạnh đến như vậy, tuổi trẻ như vậy mà đã, đạt được tu vị như thế này, giữ lại tất mang hậu họa. Hắn quyết định giết Băng Linh, hắn rút chủy thủ ra, dũng nội lực lên chủy thủ, rồi đâm về phía Lãnh Ngạo nhằm đánh lạc hướng

Băng Linh hốt hoảng khi thấy chủy thủ tên áo đen dang càng ngày càng gần Lãnh Ngạo, cô vội vã dùng tốc độ nhanh nhất có thể để cứ Lãnh Ngạo. Bỗng chủy thủ đổi hướng, chủy thủ hướng thẳng về phía cô, vì bất ngờ nên cô không thể đỡ kịp,

Cô nhắm mắt lại chờ chết, chả lẽ mình lại chết sớm thế ư, mình còn chưa trả thù được cho gia tộc, chưa tìm được người đó mà, hết rồi ư. "Mong rằng người đó sẽ một lần nữa cứu mình"-

"Vụt"thanh chủy thủ vụt xuống bay theo hình vòng cung, máu tươi lóa lên,

"Có chuyện gì vậy? Đây là cảm giác gì"- Băng Linh chỉ biết chờ chết thì có cảm giác như ai ôm thấy mình, khi cô mở mắt ra thì chỉ thấy Lãnh Ngạo ôm lấy mình, mặt vẫn nở nụ cười "Cậu không sao chứ "rồi ngất

"Lãnh Ngạo, Lãnh Ngạo cậu không sao chứ"- Đau, rất đau Băng Linh cảm thấy rất đau, bây giờ đầu óc cô khiến cô không thể nhận ra thứ gì nữa

"Chết tiệt, không được rồi, phải mau đi thôi"- Tên áo đen cảm thấy thân thể bắt đầu có dấu hiệu kiệt sức vội vã chạy

"Ông nghĩ mình có thể chạy đi đâu"- Bỗng một âm thanh vang lên trong đầu tên áo đen

"Ai, là ai mau ra đây đừng có giả thần giả quỷ"- Tên áo đen hốt hoảng nói

"Ông thật là xấu xa đấy có biết không. Tôi ghét nhất là kẻ xấu và thích nhất là là trừng trị kẻ xấu đấy"- Âm thanh đó lại một lần nữa vang lên

"Ông thật là xấu xa đấy, chả nhẽ"- Tên áo đen chợt nghĩ đến thì bỗng nhiên không thể nói gì được, ông sợ, ông thật sự sợ

"Đã thế thì, chết đi"- Một tiếng cười vang lên, nhưng lại làm cho tên áo đen lạnh người. Ông nhịn thấy thân thể mình bắt đầu tiêu tan. Đúng tiêu tan, ông thấy cơ thể đang dần tiêu tan, "Đau, đau quá" cảm giác rất đau, nhưng lại không thể la hét gì cả. Là một người thích hành hạ người khác như ông lại rùng mình trước hình phạt này, tận mát thấy thân thể mình tan biến những lại không thể nhắm mắt lại được, cảm giác rất đau nhưng lại không thể la hét được, ông lại nghĩ đến ánh mắt băng lãnh của Lãnh Ngạo khi nói câu đó "Ông thật là xấu xa đấy", ông lại cảm thấy hối hạn không thôi, tại sao mình lại làm nhiệm vụ này cơ chứ, nếu có cho ông lại cơ hội, ông sẽ không bao giờ dám đi giết Lãnh Ngạo nữa đâu, thật đáng sợ

.............................................
"Lãnh Ngạo ráng đi, sắp tới nơi rồi"- Băng Linh khóc, đúng là khóc, cô không rảnh thời gian mà quan tâm việc này

"Rốt cục là nên nói là Mỹ nhân cứu Anh hùng hay là Anh hùng cứu Mỹ nhân đây nhỉ"- Lãnh Ngạo nhỏ giọng đùa

"Mau im đi, đừng nói gì hết"- Băng Linh dùng hết sức chạy về nhà mình, cô không biết nên làm gì, cô thật sự rất hoảng loạn, cô chỉ có thể suy nghĩ rằng đưa Lãnh Ngạo về nhà nhờ người giúp thôi

-To be Continued