Chương 23: Làm bạn?

Vợ Tôi Là Gia Trưởng

Chương 23: Làm bạn?

Băng Linh tò mò ngước sang Lãnh Ngạo, chắc cô được mời để bàn trước vụ dự thảo đây mà, còn hắn, hắn cũng đi tham gia dự thảo ư?

"Có chuyện gì à Băng Linh?"- Lãnh Ngạo tuy thích các cô gái nhìn mình những vẫn rất ngại nếu ai đó nhìn chằm chằm vào mình như vậy

"Không có gì, tôi chỉ tò mò tại sao cậu cũng được mời lên văn phòng hội học sinh thôi"- Băng Linh bình tĩnh lạnh lùng nói

"Hehe cậu có muốn biết không"- Lãnh Ngạo cười gian xảo nói

"Cậu đừng có cố tỏ ra thân mật như vậy, tôi chỉ tò mò chút thôi"- Băng Linh không biết hôm nay mình bị làm sao nữa, tại sao mình hôm nay lại tò mò về chuyện của người khác vậy chứ

"È cậu không biết thì thôi, mà cậu đừng làm vẻ mặt đó nữa. Lạnh lắm, cứ như mình này cười tươi lên, đó như thế mới có thể kết bạn được chứ. Mình thấy cậu hình như không nói chuyện với ai, chắc có lẽ là không có bạn, mình quyết định mình sẽ là người bạn đầu tiên của cậu"- Lãnh Ngạo hôm nay cao hứng vì sắp được đi chơi nên tâm trạng khá vui nói mà không suy nghĩ gì cả


"Bạn ư"- Băng Linh động tâm, cô từ nhỏ đến giờ toàn một mình có kết bạn với ai đâu chứ, không không, mình không thể mình không cần kết bạn, mình cần phải báo thù, phải báo thù

"Xin lỗi tôi không thể làm bạn với cậu, và là phiền cậu đừng có bao giờ tiếp xúc tôi nữa. Tôi đi trước"- Băng Linh băng lãnh nói, đôi mắt hiện lên sát ý nhưng có vẻ đang suy nghĩ về một thứ gì đó

"Không tôi nhất định sẽ kết bạn với cậu dù cậu không cho phép đi chăng nữa"- Lãnh Ngạo nhìn thấy sát ý trong mắt của Băng Linh, cậu biết trong giờ phút này cô ấy đang suy nghĩ gì, nhìn cô ấy như vậy, cậu cảm thấy rất khó chịu.

"Tùy cậu"- Nói rồi Băng Linh đẩy Lãnh Ngạo ra rồi đi mất

.............................................
"Wow căng tin trường toàn đồ ăn ngon không luôn, mình bể bụng rồi này, à mà mọi người tối nay rảnh không?Mình sắp được đi Mỹ chơi rồi, thế nên tối nay mình sẽ đãi, hú yead"- Lãnh Ngạo vỗ cái bụng no nê của mình vừa đi vừa nói

"Tiếc quá, tối nay mình và Văn Chương phải về gia tộc một chuyến rồi, hay để mai đi được không"- Bá Lộc nói

"Còn mình thì phải đi làm thêm rồi, mình mới kiếm được việc nên không muốn xin nghỉ đâu "- Thanh Bằng tiếc nuối đáp

"Thế à, tiếc quá. Vậy thôi tối nay tớ đi một mình, không đi là coi như mất quyền lời của các cậu"- Lãnh Ngạo hờn dỗi nói

"Uk đi mạnh khỏe "- Văn Chương, Bá Lộc hiểu tính Lãnh Ngạo nên không xiêu lòng trước vẻ mặt hờn dỗi ấy

Chỉ có Thanh Bằng chất phác bị Lãnh Ngạo lừa thôi

"Thế là tối nay chỉ có thể đi một mình thôi"- Lãnh Ngạo khóc không ra nước mắt, nhìn sáng bóng dáng bọn người Bá Lộc đã mất hút

"Hửm 13h10 rồi ư, hình như mình quen cái gì đó thì phải?Cái gì ta?"- Lãnh Ngạo không nhớ ra mình cần phải làm gì

"Ôi thôi, thấy bà rồi, phải đến văn phòng hội học sinh gấp, không là không được đi mỹ chơi đâu"- Lãnh Ngạo giật nảy mình lật đật chạy

.....................................................
"Hội trưởng, tại sao chúng ta chưa bắt đầu"- Một nữ sinh thắc mắc hỏi, bây giờ đã 1h15 rồi mà cuộc họp cho chuyến hội thảo vẫn chưa bắt đầu

"À chúng ta phải đợi cho đủ người cái đã"- Cẩm Tú dịu dàng nói

"Hừ thật vô trách nhiệm, tới bây giờ vẫn chưa có mặt"- Một nam sinh không nhịn được nói

"À cậu ấy chắc có lẽ bị trục trặc gì thôi, mọi người đợi chút nữa thôi"- Cẩm Tú bao che, cô cũng không lo lắng lắm cô rất tin tưởng vào năng lực của Lãnh Ngạo, chắc có lẽ lại là cà ở đâu rồi, càng nghĩ đến đây cô càng hận không thể đánh nó

"Xin lỗi mọi người, mình đến trễ. Mong mọi người lượng thứ"- Lãnh Ngạo ngại ngại ngùng ngùng mở cửa phòng bước vào nói

"Thôi được rồi cậu vào đi"- Cẩm Tú trừng mắt Lãnh Ngạo, Lãnh Ngạo thấy vậy cũng chỉ biết gãi đầu cười cho bà chị bớt giận

Mấy sinh viên khác thấy Hội trưởng cũng lên tiếng rồi nên cũng không tiện lên tiếng trách người ta, vì thế cũng không trách gì Lãnh Ngạo

Lãnh Ngạo lôi ghế ra ngồi xuống, không biết cố ý hay tình cờ chỗ cậu ngồi lại bên cạnh Băng Linh, cậu cũng không thể làm lơ được "Chào Băng Linh "

Băng Linh thấy Lãnh Ngạo ngồi bên cạnh rồi mở miệng nói chuyện với mình, cô lơ Lãnh Ngạo luôn

Lúc này Lãnh Ngạo cũng như đóng băng "Tại sao hôm nay ai cũng không quan tâm mình hết vậy?"- Lãnh Ngạo như đứa bé tự hỏi bản thân

"Được rồi, hôm nay tôi xin được phép nói một chúng về cuộc dự thảo sắp tới"- Cẩm Tú liếc sang Lãnh Ngạo, thấy Lãnh Ngạo kéo ghế ngồi gần Băng Linh, lại còn nói chuyện với Băng Linh"Nhất định có gian tình"

...................................
"Thế mọi người đã hiểu chưa?"- Cẩm Tú nhìn đồng hồ đã 5h15 phút rồi, chắc cũng phải cần phải tan rồi

"Đã rõ thưa, hội trưởng "- Mọi người đồng thanh nói

"Mà còn một vấn đề đấy " Phó chủ tịch hội học sinh Thanh Thảo bất ngờ lên tiếng

"Chuyện gì nữa vậy Thảo, mình thấy mọi chuyện đều ổn mà"- Cẩm Tú cũng không thấy có vấn đề gì

"Vấn đề là ai sẽ lên diễn thuyết đây, diễn thuyết một cách lưu loát, mà phải bằng tiếng Anh nữa"- Thanh Thảo nhắc nhở Cẩm Tú

"Cái này có lẽ tôi không được"- Một sinh viên lên tiếng

"Tôi không giỏi Tiếng Anh cho lắm"

...
"Tiếc quá hội trưởng, tôi diễn thuyết tệ lắm"

Cẩm Tú đau đầu, Bản thân cũng không giỏi môn Anh, Băng Linh thì lại lạnh lùng quá không thể cứ như vậy mà lên diễn thuyết được, Thanh Thảo thì phải ở lại trường. Còn Lãnh Ngạo

"Đúng rồi Lãnh Ngạo, nhắc mới nhớ thằng bé giỏi Tiếng Anh lắm, với lại cũng nói cực kỳ lưu loát. Sao mà mình có thể quên nó được chứ"- Cẩm Tú chợt nhớ, rồi lại nhìn sang Lãnh Ngạo đang gật gù như muốn ngủ, rồi gian xảo cười

"Lãnh Ngạo lần diễn thuyết lần này sẽ do cậu diễn thuyết cậu có ý kiến gì không?"- Cẩm Tú lớn tiếng nói làm Lãnh Ngạo giật nảy mình

"Hả...hả, tất nhiên...là không ý kiến rồi"- Lãnh Ngạo vẫn cảm thấy không có gì sai

"Ê Ế...khoan em diễn thuyết á khô..."Chữ không vừa định nói ra nhưng bắt gặp ánh mắt của Cẩm Tú cậu lại không dám nói gì

"Thôi được rồi, mọi người có thể về rồi"- Cẩm Tú cho mọi người về

"Lãnh Ngạo em có thể đi, à Băng Linh em có thể ở lại một chút được không, chị có chuyện muốn nói với em"- Cẩm Tú thấy Băng Linh chuẩn bị đi vội càng kéo con bé lại

"Rồi, bị bơ toàn tập luôn"- Lãnh Ngạo hoàn toàn đóng băng, ngay cả bà chị cũng muốn đuổi mình đi, nhất định hôm nay phải đi giải sầu mới được mới được

--To Be Continued------