Chương 17: Ôi đời trai của ta

Vợ Tôi Là Gia Trưởng

Chương 17: Ôi đời trai của ta

"Được rồi, mau đi làm việc đi. À quên, ông ở lại"- Băng Linh gật gù nhìn ông quản lý, rất vui vì cách ứng xử vừa rồi của ông

"Tiểu thư, tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp đồ đạc rời khỏi đây ngay"- Ông quản lý rơm rớm nước mắt, nhưng không làm trái lương tâm khiễn ông đỡ phần nào

"Tại sao phải đi, tôi có đuổi ông đâu. Chuyện vừa rồi ông làm tốt lắm, cứ thế phát huy"- Băng Linh khe ngợi ông quản lý

"Tạ ơn tiểu thư, tạ ơn tiểu thư. Tôi sẽ cố gắng không làm phụ lòng người"- Ông quản lý lau nước mắt vui mừng nói

"Được rồi, ông vào làm việc đi"- Băng Linh không biết phải khen thưởng ông ấy như thế nào, thôi đành nhờ thư ký riêng vậy

....................................................

"Bà ngoại, cháu về rồi."- Băng Linh chào người phụ nữ trung niên đang ngồi xem phim

"Ukm, cháu bà về rồi đó à. Cháu đói không, để bà nấu cho cháu ăn"- Bà Hoa rất thương cháu ngoại của mình. Haizz nếu không có vụ thảm sát năm xưa thì con bé nó sẽ đâu như bây giờ, bà mong con bé rồi sẽ có ngày được như bao người bình thường khác. Bà vuốt ve gò má của Băng Linh hỏi

"Không cháu không đói, cảm ơn bà. Bà mau nghỉ ngơi đi"- Băng Linh nhẹ nhàng trả lời, không lạnh lùng như trước nữa, nhìn mái tóc hoa râm của bà lại càng khiến Băng Linh đau lòng, Băng Linh biết bà mình muốn mình được sống như mọt người bình thường nhưng không thể mình phải cố gắng cố gắng thật nhiều để có thể bảo vệ bà, bởi vì đay chính là thân nhân duy nhất và cũng là cuối cùng của mình

"Thôi được rồi, cháu cũng đã 20 rồi, sao không nói chuyện yêu đương chứ"- Bà mong con bé sẽ kiếm được một người có thể thay đổi cuộc sống của con bé, sẽ yêu thương chiều chuộng con bé, vả lại bà cũng không tu luyện nên bà rất coi trọng thanh xuân của một cô gái, bà biết cháu gái bà là tu tiên giả sẽ sống hàng trăm hàng ngàn năm thậm chí là vĩnh sinh bất tử,nhưng bà sợ khi đó bà không thể thấy cháu gái thành gia lập thất đó cũng chính là nuối tiếc duy nhất của bà.

Như biết được suy nghĩ của bà, Băng Linh trả lời "Có lẽ chúa chỉ thích duy nhất một người thôi bà à" rồi cô chợt nhớ lại cái giấc mơ ấy. Sau cái chết của mẹ cô cô hầu như đã bỏ qua việc này, nhưng sau một thời gian bình ổn lại cô muốn tìm lại người đó, và manh mối duy nhất chỉ là một chiếc headphone màu xanh da trời mà thôi. Bất giác cô lại nở một nụ cười

Bà Hoa chưa bao giờ thấy cháu gái mình cười trong vòng 15 năm trở lại đây, bà bất giác như tn vào lời của cháu gái mình. 15 năm trước khi chúa gái mình bị bắt cóc, đã được đưa trở về nhà một cách thần bí, nếu sáng hôm sau mà bà không nhớ nó rồi đi vào phòng thì chắc cũng không ai biết Băng Linh đã trở về phòng bằng cách nào, khi đó bà thấy nụ cười rất rõ của cháu gái mình, nụ cười rất xinh, rất giống với nụ cười này. Bà không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, lúc hỏi thì Băng Linh chỉ mơ mơ màng màng trả lời vì ngay cả con bé cũng không thể nhớ chính xác được

"Băng Linh à, cháu cười đẹp lắm, sau này hãy cười nhiều lên"- bà Hoa không nhịn được thốt lên

"Cháu vừa cười ư?"-Băng Linh nghe bà Hoa nói thế chợt thất thần mình vừa cười ư, khi lại nghĩ đến người đó. Lắc đầu Băng Linh nói với bà Hoa "Thôi cháu lên phòng trước đây" rồi bước vào phòng

...................................
"Cốc cốc cốc"- Tiếng gõ cửa làm Băng Linh đang đọc tài liệu phải chú ý

"Vào đi"- Băng Linh Lạnh lùng nói

"Thưa gia chủ, đây là những thông tin của Lãnh Ngạo, mời người xem qua. Thân phận người này khá lớn nên chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian để điều tra "- Một người mang áo đen mang xấp tài liệu để lên bàn Băng Linh rồi nói, nhưng lại xưng là gia chủ chứ không phải là tiểu thư

"Được rồi, để đó. Mọi chuyện trong gia tộc sao rồi"- Băng Linh hỏi

"Thưa gia chủ, mọi chuyện điều ổn, chỉ có một số vấn đề nhỏ"- Người áo đen ấp úng nói

"Vấn đề gì?"- Băng Linh vẫn lạnh lùng hỏi


"Một số trưởng lão kêu người là con gái, đứng ở trên đầu họ mấy năm trời nên bây giờ họ yêu cầu gia chủ phải rời bỏ địa vị awbtrưởng của mình"- Người áo đen trả lời

"Thế à, mấy chuyện đó cứ để đó cho ta, ngươi lui đi"- Băng Linh cho người áo đen lui. Dám coi thường Băng Linh này ư, ta phải cho các ngươi phải trả giá, ánh mắt của Băng Linh hiện lên sát cơ

Cầm tài liệu người áo đen ở trên bàn, Băng Linh bắt đầu đọc

"Lãnh Ngạo Nhóm máu O, chiều cao 1m80 cân nặng 80, vóc người cân đối hiện còn độc thân chưa bạn gái. Con của Thượng tướng Lãnh Văn, cháu của vị anh hùng Lãnh Nghĩa, ngay từ nhỏ đã bị mang trọng bệnh nên không thể đến trường được, cha mẹ nuôi Trần Tuấn Kiệt, Trần Tống Thanh,..."

Nếu mà Lãnh Ngạo mà ở đây nhìn thấy cái thông tin này chắc sẽ cười chêt ngất, đây chính là do cậu làm trong lúc học tập nền kiến thức ở Trái Đất, khi đó cậu đang tập làm hacker, lúc đó cậu còn bí mật đột nhập dữ liệu của quốc gia, thay đổi thống tin của mình và gắn cho nó thông tin tuyệt mật. Chỉ vì Lãnh Văn học theo sách làm như vậy cũng khá vui nên cậu làm ai dè cha cậu cũng biết cậu hack dữ liệu quốc gia nên chỉ mắt nhắm mắt mở mặc kệ con trai của mình. Từ đó hầu như thông tin của cậu không sửa nữa mà nó cũng được lưu từ đó đến giờ

Nhìn hết mấy cái thông tin của Lãnh Ngạo, Băng Linh thở dài "Không phải người đó, tên này bị bệnh nặng như vậy làm sao có thể cứu mình như vậy được chưa kể lúc đó tên Lãnh Ngạo đó cũng tầm tuổi như mình tại sao có thể giải cứu mình được chứ, Băng Linh ơi là Băng Linh mày đang suy nghĩ gì vậy? Mày thật sự muốn tìm ra người đó ư. Mày phải gánh vác mối thù gia tộc ở trên vai sao có thể nói chuyện yêu đương đương được chứ, không được phải làm cho bà vui"- Nội tâm Băng Linh tranh đấu lẫn nhau, Một bên là ước nguyện của bà ngoại một bên là mối thù của gia tộc phải làm sao cho vẹn cả đôi đường đây. bà ngoại năm nay cũng gần 60 tuổi rồi, không thể sống được bao lâu. Đan dược đã thất truyền, không có cách nào để làm tăng tuổi thọ của ngoại hết, chả lẽ chỉ còn cách đó thôi. Băng Linh nảy ra ý tưởng

......................................

"Mình chưa say, chúng ta uống tiếp đi"- Thanh Băng mơ sảng nói

"Lãnh Ngạo dậy đi chúng ta phải về rồi, còn ngủ hả"- Bá Lộc say rượu nói rồi úp mặt xuống ngủ luôn

"Mấy cái tên này, chả lẽ phải vác 3 về ký túc xá"- Văn Chương thở dài, tuy uống khá nhiều nhưng Văn Chương có vẻ còn khá tỉnh

Nhờ người bắt taxi, Văn Chương dẫn ba người lên taxi rồi kiếm khách sạn nào gần nhất. Bởi vì cũng đã 1 h sáng rồi, ký túc xá cũng đóng cửa không đi khách sạn chứ đi đâu bây giờ

Khi vào khách sạn New World Sài Gòn, Văn Chương cũng chỉ thuê một phòng, bởi vì cũng chỉ còn lại một phòng trống hoặc là ra đường ngủ nên Văn Chương quyết định đặt một phòng

Sáng hôm sau

"Á, huhu thôi rồi, đời trai của tui"- Giọng chỉ chóe của Lãnh Ngạo vang lên đầu tiên

"Có chuyện gì mà om sòm vậy, còn để cho người khác ngủ nữa chứ"- bá Lộc miễn cưỡng mở con mắt "Á chuyện gì vậy, sao hai cậu lại ở trên giường của tớ" Ngó sang hai bên chỉ thấy Lãnh Ngạo mặt buồn than trời trách phận, còn bên kia Thanh Bằng vẫn còn đang nằm ngủ say

"Ôi danh tiết của ta còn đâu"- Bá Lộc bắt chước Lãnh Ngạo kêu than

Văn Chương thức dậy từ sớm, thấy hai tên rảnh hơi này chí chóe, tức thời muốn đá một tên một cước ghê gớm
"Có chuyện gì đau mà om sòm ghê vậy?Cũng chỉ là ngủ chung thôi mà, có gì lớn đâu, tớ biết ba cậu mới gặp đã yêu nhưng đâu cần ngủ chung giường thế thế chứ"- Văn Chương cười lớn

"Này thì ngủ chung này, này thì chuyên không lớn này, này thì yêu này"- Lãnh Ngạo cùng Bá Lộc không thương tiếc đập Văn Chương làm cho tên này nói rõ mọi chuyện rồi.............càng đánh nặng hơn

"Có chuyện gì thế, Lãnh Ngạo Bá Lộc sao sắc mặt hai cậu kém vậy, Văn Chương nữa sao mắt cậu như gấu trúc vậy, ai đánh cậu à, cứ bảo mình mình sẽ đánh hắn hộ cậu"- Thanh Bằng sau khi tỉnh lại chất phác hỏi

"Tự làm tự chịu"- Lãnh Ngạo cùng Bá Lộc hừ lạnh chỉ để Thanh Bằng gãi đầu không biết chuyện gì, cùng tên gấu trúc đang miễn cưỡng nở nụ cười sau một lần chơi dại

----To Be Continued--