Chương 16: Xung đột ở nhà hàng

Vợ Tôi Là Gia Trưởng

Chương 16: Xung đột ở nhà hàng

"Được đấy, ý kiến hay"- Lãnh Ngạo hùa theo

"Đồng quan điểm"- Bá Lộc gập máy tính lại nói

"Không ý kiến"- Văn Chương cũng đồng ý

"Mình là lần đầu tiên đến Sài Gòn, không biết nơi nào hết, mọi người dẫn đường đi"- Lãnh Ngạo cười nói

"Chúng ta đi nhà hàng đi"
"Hay là đi bar đi"

Bá Lộc và Thanh Bằng cùng lúc nói

"Sao chúng ta không đi nhà hàng trước rồi hãy đến bar"- Thấy hai người đang tranh luận, Văn Chương góp ý

"Đồng ý"
"Ok"
"Cứ như vậy đi, mà chiều nay các cậu không có tiết hả"- Lãnh Ngạo tò mò hỏi

"Cúp"- Cả ba thằng cúp tiết đồng thanh cười to

Lãnh Ngạo không biết nói gì với ba tên muốn cúp tiết này hết

............................................
Thật sự là cảm giác ư, Băng Linh ngồi phòng làm việc mà tự hỏi, cô chắc chắc cảm giác của mình không bao giờ sai. Ròi tiếng chuông điện thoại bàn làm cô choàng tỉnh

"Có chuyện gì vậy?"- Băng Linh hỏi

"Thưa tiểu thư, có vụ xung đột ở nhà hàng Pachi Pachi của tập đoàn chúng"- Giọng của cô thư ký từ bên kia điện thoại nói

"Có mỗi việc đó mà cũng phải làm phiền tôi ư, các người làm việc kiểu gì vậy"- Băng Linh nhíu mày

"Thưa tiểu thư, đó là Long thiếu của tập đoàn Hồ Thị, đang là đối tác của chúng ta"- Cô thư ký không vui không buồn trả lời

"Được rồi, để đó cho tôi, cho tôi địa chỉ chút nữa tôi đến"- Băng Linh lạnh lùng nói

"Vâng, nhà hàng Pachi Pachi ở 52 Mạc Đĩnh Chi, Phường Đa Kao, Quận 1"- Cô thư ký trả lời

"Mà người xung đột với hắn là ai thế?- Băng Linh hỏi

"Chúng tôi không biết, họ đi 4 người "- Có lẽ bị nhiễm Băng LInh, cô thư ký lạnh lùng trả lời nhưng nếu nghe kĩ vẫn nghe bên trong có một sự kiêm nhường

...............................................
"Thanh Bằng hay là chúng ta nhường cho họ đi, dù gì cũng đâu phải có mỗi nhà hàng này đâu đâu"- Văn Chương nói

"Tại sao phải nhường chứ, chúng ta rõ ràng đến trước mà"- Thanh Bằng rống to

"Một đám thô lỗ như các người làm sao có thể ở trong một nhà hàng quý phái như vậy chứ, thật mất mặt, các cô thấy không một đám thô lỗ, tại sao không đuổi ra ngoài"- Một chàng trai trên người mặc toàn đồ hiệu chỉ tay vào Bọn người Lãnh Ngạo nói với quản lý nhà hàng

"Tôi...tôi"-Quản lý không biết phải nói sao cho phải, dù gì thì đám người Lãnh Ngạo cũng đến trước nhưng lại còn một phòng thôi, nhưng tên này là Hồ Quý Long, con trai của chủ tịch Hồ Thị

"Ấp a ấp úng cái gì, mau nói đi"- Chàng trai tên Quý Long khó chịu nói

"Thôi được rồi, đừng làm khó quản lý nữa"- Lãnh Ngạo và Văn Chương hiểu đạo lý lấy thế ép người của chàng thanh niên trước mặt nên, khuyên Thanh Bằng, nhưng vừa nói xong câu đó quản lý đã nói một câu khiến Lãnh Ngạo và Văn Chương ngạc nhiên

"Xin lỗi Long thiếu dù gì bọn cũng đến trước nên không thể nhường cho ngài được"- Quản lý biết nói xong câu này thì hôm nay sẽ là buổi làm việc cuối cùng của mình, leo lên vị trí này rất khó ông đã bỏ ra biết bao nhuê công sức và mồ hôi mới có thể leo lên được chức quản lý này nhưng đạo đức nghề nghiệp của ông không cho phép làm sai, ông cắn răng nói

Lãnh Ngạo ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, không ngờ xa hội hiện giờ vẫn còn nhiều người không sợ quyền thế

"Ông nói cái gì đó hả?"- Người tên Long thiếu đó vung tay lên, định đánh quản lý thì Lãnh Ngạo vẫn nhanh tay hơn,cầm bàn tay định đánh quản lý lại, vì Long thiếu chỉ là người thường nên Lãnh Ngạo cũng không dùng nhiều sức cho lắm, rồi bỏ tay Long thiếu ra

"Một đám quỷ nghèo cùng với một con chó lại dám làm loạn ở đây ư"- Long thiếu hách dịch nói

"Mày nói cái gì hả?"- Thanh Bằng nhịn từ nãy giờ không nhịn được nữa lôi cổ áo Long thiếu

"Tao nói tụi bây là một đám quỷ nghèo, thế đấy thì sao nào"- Một đám vệ sĩ thấy Long thiếu bị tóm vạt áo nên bay ra phía trước đá Thanh Bằng ra để bảo vệ, tại sao lại nói bọn Lãnh Băng là nhà nghèo ư, về phần Lãnh Ngạo thì không nói vì đây là những quần áo được làm riêng nên những đường chỉ của áo quần rất khó để người thường nhìn ra là đồ hiệu chỉ có những người trong nghề mới nhìn ra được thôi, còn về phần 3 bọn người Thanh Bằng, họ cũng chỉ thay những bộ đồ bình thường để ra ngoài nên bị nhận là quỷ nghèo cũng đúng

Băng Linh vừa tới đã nghe Long thiếu nói rất nhiều câu xúc phạm

"Người đâu, mang bọn họ ra ngoài cho ta"- Băng Linh từ đâu xuất hiện chỉ tay vào đám người Long thiếu rồi nói với bảo vệ

Thấy tự dưng xuất hiện một mỹ nhân xuất hiện, dù vóc người nhỏ nhắn nhưng vãn rất xinh đẹp làm cho Long thiếu nổi len lòng háo sắc "Thế nào người đẹp, tại sao lại đuổi bon ta đi chứ, có biết bọn ta là ai không" vừa nói mà lòng bàn tay định om choàng lấy Băng Linh

Lãnh Ngạo thấy tình cảnh này thì ôm đầu mặc niệm cho tên ngu này, Thanh Bằng thì ngơ ngơ ngàng ngàng nhìn tình Băng Linh, không ngờ lại được gặp thần tượng ngoài đời, còn Bá Lộc và Văn Chương thì đứng xem cuộc vui

Thấy cái tên Long thiếu quàng tay định ôm lấy mình, Băng Linh tức giận định đá Long thiếu nhưng một tên vệ sĩ của Long thiếu vội vàng ngăn hắn lại nói nhỏ, khi nghe xong hắn toát mồ hôi hột

Một tên vệ sĩ thấy người con gái trước mặt này rất quen nhưng không biết ở đâu, chợt nhớ lại hình như đây là người lần trước mà ông chủ phải đợi để ký hợp đồng, vì lúc đó là mình được ông chủ cử theo để bảo vệ riêng, ôi thôi chuyện không xong. Tên vệ sĩ vội kéo Long thiếu lại nói "Thưa Long thiếu, đó là Băng Linh chủ tịch tập đoàn Băng Linh, đang có mối làm ăn với ông chủ ạ"

Nhắc nhở đó của vệ sĩ tất nhiên là Lãnh Ngạo và Băng Linh nghe rất rõ, không những thế mà Bá Lộc cùng văn Chương cũng nghe rất rõ nên khiến tâm trạng của họ hơi chùn xuống vì không có kịch vui để xem

Cuộc nói chuyện giữa người thường mà đường đường là một vị thần, một vị phân thần trung kỳ cùng hai vị Nguyên Anh Sơ Kỳ mà vẫn không nghe được thì dập đầu đi chết đi là vừa

"Băng Linh tiểu thư, tôi không biết là ngài"- Long thiếu sợ hãi nói

"Biết thì như thế nào, không biết thì như thế nào, về nói với Hồ Quý Thọ, hợp đồng này chấm dứt, giờ thì mau cút đi"- Băng Linh lạnh lùng nói

"Băng Linh tiểu thư tha tội, tôi biết tội rồi"- Long thiếu cụa kỳ sợ hãi nói, xong kỳ này không xong rồi, rồi lăn ra ngất

"Cút, mau dẫn theo hắn cút"- Băng Linh lạnh lùng nói với đám vệ sĩ đằng sau. Hết cách nên đám vệ sĩ phải mang Long thiếu đang ngất đi

Thấy cái tên chướng mắt đó được mang đi, Băng Linh nói dù vẫn lạnh nhưng ít nhất là dịu di chút
"Xin lỗi quý khách, vì đã làm phiền. Xin mời vào trong, hôm nay cứ coi như tôi mời để tạ tôi vậy" Vì này giờ chỉ chú ý cái tên Long thiếu kia nên cô không để ý bọn người Lãnh Ngạo, khi vừa nói xong câu đó, cô ngước nhìn lên. Lại là cái tên đó, hắn sao lại ở đây, cô nhăn mày

"Lại gặp, không ngờ cô là bà chủ ở đây đó, chắc tôi phải thường xuyên đến đây ăn rồi"- Lãnh Ngạo quen cái tậ trêu chọc người khác của mẹ Thanh nên vẫn hay thích trêu người khác. Bên canh đó cậu cũng rất bất ngờ, không ngờ cô ấy là một bà chủ của nhà hàng rộng lớn này

Bây giờ đến lượt bá Lộc cùng Văn Chương há hốc mồm kinh ngạc, không ngờ Lãnh Ngạo lại quen chủ tịch tập đoàn Băng Linh rồi đồng thanh hỏi Lãnh Ngạo "Cậu quen cô ấy hả?"

"Đương nhiên là có rồi"
"Không"
hai câu trả lời trái nhau của Lãnh Ngạo và Băng Linh cùng lúc nói rồi bầu không khí bắt đầu lạnh lên. Có vẻ như có ai đó đang tức giận

"Oh, hôm nay mới quen thôi, là bạn cùng lớp ấy mà, thôi chúng ta đi ăn thôi"- Lãnh Ngạo đnahs vỡ bầu không khí lạnh lẽo rồi lôi 3 người bạn đi

Băng Linh cảm thấy tức giận vì cô chưa từng bị trêu chọc như vậy. Cô rút điện thoại ra gọi cho thư ký của mình "Rút hợp đồng làm ăn với Hồ Thị, mặc kệ cái vi phạm hợp đồng cho tôi", cô trút con giạn lên đầu tập đoàn Hồ Thị. Rồi cô quay lại nhìn thấy bóng lưng Lãnh Ngạo, tại sao lại quen thế chứ?Rất giống bóng lưng đó, nhưng nghĩ di nghĩ lại cô cảm thấy không phải chả lẽ lại tình cờ đến thế, cô lắc đầu

Rồi cô gọi một cuộc điện thoại nữa "Mau điều tra một người tên Lãnh Ngạo cho tôi, sinh viên khoa Kinh Tế trường đại học Bách Khoa Thành Phố Hồ Chí Minh"

"Vâng, tiểu thư " Bên kia điện thoại trả lời

To Be Continued-------