Chương 18: Thật sự rất quen

Vợ Tôi Là Gia Trưởng

Chương 18: Thật sự rất quen

"Á đại thần đang ở Sài Gòn ư, tôi cũng đang ở Sài Gòn này"

"Đại thần làm gì trên Sài Gòn vậy? Đi du lịch à"

"Đại thần ơi, em yêu anh"

"Đại thần, cầu cho xem mặt, ai muốn như vậy thì like cho mình đi"

Hàng loạt cmt Lãnh Ngạo nhìn những cmt đó mà bật cười.

"Đại thần, hình như anh đang cười,mau cho tụi em xem mặt đi"

"Như trên"

"Cầu được xem mặt đại thần"

"Đại thần em muốn nghe giọng hát của anh"

"Mọi người có muốn biết mình là ai không?" Lãnh Ngạo dặm hỏi

"Muốn chứ"

"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi"

"Chúng em muốn gặp đại thần ngoài đời "

"Mình là...là...là bí mật nhé "- Lãnh Ngạo cười vui

"Giận đại thần"

"Đại thần làm con tim em tan vỡ rồi"

"Sau đây mình sẽ hát cho mọi người một bài, bài hát mang tên CHẠM ĐÁY NỖI ĐAU

Luôn bên em là tôi... lâu nay không chút thay đổi...
Thế nhưng bây giờ em muốn chia tay vì: Tôi vẫn còn trẻ con
Babe! Kajima! Stay here with me! Kajima!
Hụt hẫng...
Gạt nước mắt nhớ ngày buồn nhất...
Không muốn ai thay mình chăm sóc em những ngày tới!
Thoáng nghĩ đã đau lòng nhưng trách ai đây ngoài tôi...
Em bước đi nhẹ nhàng... (Em đang xa tôi nhẹ nhàng)
Nhưng trong anh bão tố! (Giấu hết bão tố trong tim)..."- Giọng nói trầm ấm của Lãnh Ngạo vang lên, đến đây thì hầu như không có ai cmt nữa vì đang chăm chú nghe tiếng hát của cậu

"Thôi chào tạm biệt mọi người nhé, hẹn gặp vào sáng mai. À bật mí cho mọi người một bí mật nhé, mình học ở Đại học Bách Khoa thành phố Hồ Chí Minh"- Lãnh Ngạo chiều fan bật mí nói
rồi tắt điện thoại bỏ vào túi

"Ôi cậu chính là đại thàn à, tớ rất hâm mộ cậu đấy. Cậu nhìn này"- Bá Lộc từ nãy muốn nói lắm nhưng thấy Lãnh Ngạo đang Live Stream thì cậu không tin vào mắt mình nữa, đây chính là thần tượng của mình ư, không ngờ mình lại được gọi huynh đệ với thần tượng, cậu mở máy tính ra, trong đó hầu như là những video Stream của Lãnh Ngạo và có vẻ...rất đầy đủ

Lãnh Ngạo nhìn hết sơ qua mấy video đó rồi nhìn lại ánh mắt của Bá Lộc không nhịn được ôm thân thể nói "Đúng, là mình Cậu không thể làm bậy được đâu, nếu không tớ sẽ báo cảnh sát đấy"

Văn Chương đúng ngoài thấy cảnh này thì bật cười, hai con mắt bầm đen càng khiến cậu trông buồn cười hơn. Thanh Bằng không hiểu điều gì, quay lại hỏi Văn Chương thì thấy khuôn mặt của Văn Chương thì bỗng cười lớn "Lãnh Ngạo, Bá Lộc hai cậu coi Văn Chương kìa buồn cười lắm, hahaha"

Tiếng nói lớn của Thanh Bằng làm Lãnh Ngạo và Bá Lộc chú ý quay sang Văn Chương thì cả hai bỗng cười to giống như Thanh Bằng "Ôi chết rồi,mắc cười quá, hahaha"

Tuy thấy mọi người đang cười mình nhưng Văn Chương thấy mọi người chung phòng rất hòa hợp nên cảm thấy rất vui


-----------

"Thôi chào tạm biệt mọi người nhé, hẹn gặp vào sáng mai. À bật mí cho mọi người một bí mật nhé, mình học ở Đại học Bách Khoa thành phố Hồ Chí Minh"- Giọng nói tạm biệt thường ngày nhưng mang theo sự bật mí trước khi kết thúc vọng lên

"Ồ Đại học Bách Khoa thành phố Hồ Chí Minh, vậy thì cùng trường với mình rồi"- Băng Linh rất thích nghe nhạc, mỗi khi nghe người đó hát cô cảm thấy rất thư thái, như giải tỏa được chút mệt nhọc của mình vậy. Điều đó là đương nhiên rồi, bởi vì Lãnh Ngạo đã cố ý làm cho giọng hát của mình sau khi mọi người nghe sẽ làm giảm chút mệt nhọc mà. Bởi vì tác dụng này nên cô cũng thường xuyên nghe người này Live Stream, bởi vì người đó thường Live stream vào 6h30 đó cũng là khoảng thời gian cô phải đến trường nên cô có thể nghe người đó hát

.....................................

"Mọi người, chúng ta mở trang 12..."- Thầy giáo mở sách ra và nhắc học sinh

Cửa lớp bỗng mở ra, Lãnh Ngạo ngại ngùng vào lớp
"Xin lỗi thầy em đi trễ, có chút kẹt xe"- Lãnh Ngạo viện cớ

"Ồ, ở từ ký túc xá lại đây cũng kẹt nữa hả, tôi không biết đấy. Thôi được rồi mau về chỗ ngồi đi, các em nhìn cái gì, mau lật sách trang 12 mau"- Thấy cả lớp chăm chú vào chàng trai mới vào lớp ông thầy nhắc nhở các học sinh

"Cậu ấy dễ thương quá à, các cậu ơi"- Cô gái bàn đầu nói chuyện với đma bạn nữ ngồi xung quanh mình

"Đúng đấy, vừa đẹp trai vừa dễ thương nữa, chuẩn Đại thần"- Một cô gái khác đưa ý kiến

"Chỉ cần làm bạn gái của cậu ấy một ngày thôi, mình chết cũng mãn nguyện"- Một cô gái ao ước

"Chúng ta sẽ hỏi Facebook cậu ấy được không nào"- Một cô gái đưa ra chủ yếu không tồi

"Được đấy, chút nữa hết tiết chúng ta xuống hỏi Facebook của cậu ấy"- Quyết định được thống qua và sẽ được thi hành

"Đẹp trai thì được cái gì chứ, cũng chỉ là được cái vẻ bề ngoài"- Khôngn hịn được chàng trai ngồi gần nghe được cuộc nói chuyện nhất thời nói một câu

"Im đi, cậu mà biết gì chứ"- Đám sinh viên nữ đồng thanh nói làm ồn lớp, làm ông thầy phải đập bàn kêu im lặng

Lãnh Ngạo nghe thấy cuộc nói chuyện, ngại ngùng bước thẳng xuống cái chỗ mặt dày lắm mới có được

"Chào buổi sáng "- Lãnh Ngạo giơ tay chào buổi sáng theo thói quen

Băng Linh chỉ gật đầu rồi giở trang sách mà thầy bảo lật ra, Lãnh Ngạo nhìn qua nhìn lại rồi ấp úng "Mình quên không mang sách bạn có thể cho mình xem chung được không"- Từ hôm qua đến giờ đi Đông đi Tây mà vẫn quên mua sách, đã thế Bà chị còn không mua giùm nữa chứ

"Hừ có việc đem sách mà cũng quên, tôi không biết cậu đi học để làm gì nữa đó"- Băng Linh lạnh lùng nói nhưng vẫn để sách cho Lãnh Ngạo xem

"Cảm ơn cậu nhiều nha"- Lãnh Ngạo cười tươi nói

Băng Linh nhìn nụ cười của Lãnh Ngạo mà thất thần, tại sao nụ cười này lại quen đến thế. Cô nhìn Lãnh Ngạo chằm chằm

"Trên mặt mình dính gì à, này này "- Kêu mãi không nghe Lãnh Ngạo không nhịn được dùng tay bẹo má Băng Linh

Gần chạm đén gò má của Băng Linh thì cô bỗng choàng tỉnh, cùng lúc cô thấy bàn tay của Lãnh Ngạo đang hướng tới mình, cô lạnh lùng nói "Chỉ cần cậu dám chạm vào tôi thì cậu hãy coi chừng"

Thấy Băng Linh hiểu lầm, Lãnh Ngạo vẫn cười nói "Khi nãy cậu nhìn mình chằm chằm kêu mãi mà không nghe nên mình định đánh thức cậu đấy mà"

Nghe đến đây thì Băng Linh bối rối, cô không biết phải phản ứng ra sao, dù sao thì cũng là cô thất lễ trước, không những nhìn chằm nhìn người ta mà còn hiểu lầm nữa, cô chỉ có thể xin lỗi "Xin lỗi, chỉ vì cậu rất giống với một người quen của tôi nên tôi mới nhìn như vậy"

"Ồ thế à không sao đâu"- Linh cảm của Lãnh Ngạo cho biết Băng Linh đang liên tưởng đến mình lúc nhở đấy mà

"Ồ em sinh viên đi trễ kia, em đang nói chuyện gì ở dưới thế, mau đứng lên trả lời câu hỏi này cho tôi"- Giọng nói của ông thầy vang từ trên bục giảng xuống, mang theo chút bực bội.

------To Be Continued--