Chương 7: Thuận Lợi

Võ Hiệp Chi Luân Hồi

Chương 7: Thuận Lợi

"Ai nha! chẳng phải ta đã nói ta không liên quan đến họ Lục, hơn nữa ta vô tội, ngươi tại sao cứ muốn giết ta. Đúng là độc nhất dạ đàn bà "
Lâm Hàn quơ quơ hai tay giải thích với Lý Mạc Sầu. Sau khi Lý Mạc Sầu bắt hắn cùng Lục Vô Song thì đưa đến nơi này. Nàng chuẩn bi ra tay giết Lâm Hàn thì hắn không ngừng miệng giải thích, người trong tửu lâu nhìn 3 người với ánh mắt nghi hoặc.
" Chém, chém giết, giết. Các người là ai mà to gan như vậy, muốn làm loạn ở địa bàn của Cái Bang chúng ta à??"
mấy tên quần áo rách nát, mặt mày bẩn thỉu đến quát lớn trước bàn của Lâm Hàn.
" hừ. Xoạc!"
TIếng xé gió xẹt ngang qua tai Lâm Hàn. chốc lát, hắn thấy đám ăn mày kia nằm lăn quay trên mặt đất không nhúc nhích.
" Chết rồi. mẹ nó! Giết người rồi. Bà cô này đang tức giận, không nên dây vào nữa."
Thầm nghĩ trong lòng, Lâm Hàn nhanh chóng câm miệng lại. Lý Mạc Sầu không giết hắn, có lẽ là do hắn may mắn.
" Ngươi! Nói, ngươi muốn chết theo cách nào. Đàn ông không phải thứ gì tốt!"
Lý Mạc Sầu, hừ một tiếng, nhìn chòng chọc. Nàng đang giơ phất trần, chuẩn bị giết Lâm Hàn thì.
" Dừng! Thứ nhất, ta không liên quan đến việc này, ngươi tại sao muốn giết ta. Thứ hai, ngươi nó đàn ông không phải thứ gì tốt. Vậy phụ nữ các ngươi rất tốt, nếu như vậy nàng đã không phản bội ta, không tìm người giết ta "
Lâm Hàn mau chóng cắt ngang hành động của Lý Mạc Sầu.
" ta là đại ma đầu. Giết ngươi há phải cần lý do. Còn nữa, ngươi nói nàng lừa ngươi, ngươi tại sao lại nói như vậy??"
Lý Mạc Sầu nghi hoặc hỏi. Chờ đúng lúc này kế hoạch của Lâm Hàn bắt đầu. Hắn kể lại câu chuyện dài lê thê hắn trải qua nhưng sửa lại để có các chi tiết cổ trang mang thêm tính hiện thực để lấy lòng tin của Lý Mạc Sầu. Hắn nhớ lại câu chuyện thuở đầu đời của Lâm Hàn đến bây giờ hắn kể lại hắn lại chả có cảm xúc gì cả. Bây giờ càng nghĩ lại chuyện đó Lâm Hàn lại càng thấy tiếc nuối khoảng thời gian đau buồn vì một người không đáng. Trong nguyên tác, Lý Mạc Sầu căm hận đàn ông vì, Lục Triển Nguyên phản bội lại tình yêu chân thành của nàng, cũng chính từ đây câu thơ " hỏi thế gian tình là cái chi chi " ra đời. Hắn kể lại câu chuyện xưa nhằm khiến cho Lý Mạc Sầu đồng cảm.
" Nếu không chết thì đã không tệ nhưng nếu thực hiện kế hoạch được thì phải nhận Lý Mạc Sầu nhận làm sư phụ."
Lâm Hàn nghĩ thầm trong lòng
nghĩ đến hoàn cảnh của Lâm Hàn, Lý Mạc Sầu dẫn hắn đến một hang núi, trước hang núi còn có ghi rõ là Vô Lượng Sơn.
" Vô Lượng Sơn, Lý Mạc Sầu mà lại sống ở Vô Lượng Sơn."
Lâm Hàn đâu biết, Lý Mạc Sầu cũng cần một chốn ở về, cứ năm đó bỏ phái Cổ Mộ đi, nàng không biết đi đâu đến khi tìm được nơi đây, nàng liền đem nó trở thành căn cứ.
" Ngươi đi theo ta. Ngươi là nam nhân, ta không thể nhận ngươi làm đệ tử, ngươi nên đi theo ta làm người hầu."
Lý Mạc Sầu nghĩ ra một phương pháp giải quyết.
"Ta... Không được! Ta không thể trở thành người hầu của ngươi "
Lâm Hàn vội mở miệng phản đối.
" Ân??"
Lý Mạc Sầu liếc Lâm Hàn một cái ý hỏi "tại sao".
"Ta là thân nam nhi, làm người hầu của ngươi, thiên hạ sẽ bàn tán, sẽ xấu cho hình tượng của ngươi. Hơn nữa bây chẳng phải ngươi chỉ có một mình, tự mình quyết định nhận ta làm đệ tử thì có ai ngăn cản được."
Lâm Hàn giải thích. Hắn không dám nói đến phái cổ mộ vì sợ Lý Mạc Sầu nghi ngờ.
" Danh tiếng của ta vốn đã xấu thì có xấu thêm cũng chẳng sao.Nhưng nếu như ngươi muốn làm để tử của ta thì cũng có thể nhưng sau này ngươi không thể sống dưới thân phận này nữa. Ngươi Tên là gì?"
Lý Mạc Sầu nói với hắn điều kiện để hắn nhận làm đệ tử.
Lâm Hàn mừng thầm trong lòng vội nói.
" Ta tên là Lâm Hàn "
" Được, ngươi từ này về sau là đệ tử của ta, ngươi mặc dù lớn tuổi nhất nhưng lại nhập môn chậm hơn Lăng Ba nên ngươi là nhị đệ tử của ta. Từ nay về sau ngươi là A Bạc "
Lý Mạc Sầu nói xong, nàng đi đến cái tủ nhỏ, nàng ném cho hắn cái mặc nạ bạch ngân.
" Từ này về sau,ngươi phải mang theo mặt nạ này mà sống."
Lý Mạc Sầu ra lệnh cho Lâm Hàn phải đeo mặt nạ bạch ngân lên mắt. Và cũng từ đây, Bạch Ngân đại ma đầu lừng danh giang hồ ngày sau ra đời.