Chương 4: Vận Mệnh

Võ Hiệp Chi Luân Hồi

Chương 4: Vận Mệnh

tiếng xé gió xoạt ngang qua không khí vang lên sau góc cây tại Thủy Kính Sơn Lâm, cách Thủy Kính thôn hơn 10 đặm đường. Lâm Hàn Đang luyện trụ cột kiếm pháp tại nơi này, gần một con thác ở rừng, lau đi mồ hôi nhể nhại trên trán, hắn bước đến gốc cây, ngồi phịch xuống.
" Gần đây võ công của ta tiến bộ hơn nhiều, tay chân linh hoạt hơn, học thuộc Trụ cột kiếm pháp chỉ trong 1 ngày. Quả thật thần kì! Chẳng lẽ đại nạn không chết tất có hậu phúc "
Phân vân trong lòng nghĩ đến việc tiến bộ của mình nhưng hắn không biết ngày hôm đó, khi hắn ngất sỉu thì thân thể hắn chảy ra một chất dịch nhờn màu đen, chất dịch này đáng sợ đến nổi các dã thú khác không dám đến gần. Hắn khi tỉnh dạy cũng chịu không nỗi mà phải ngay lập tức đến con thác này để tẩy sạch thân thể. Hiên tượng này là thứ mà đến các cao thủ võ lâm mơ ước, đó chính là Tẩy tủy phạt cốt, nó có thể nâng cao thể chất, thậm chí là ngộ tính. Lâm Hàn đâu biết hắn gặp được kì ngộ.
Cứ như thế Lâm Hàn căm trại tại gốc cây này đã nửa tháng.
" Ta đã nắm rõ trụ cột kiếm pháp, cũng là lúc nên trở về!! "
hơn nữa tháng hắn nhặt được rất nhiều thảo dược và trên đường về hắn còn đi săn được nhiều dã thú.Chuyến đi săn này cũng coi như đại phát.
Giống như bình thường hắn sau khi bắn hết tất cả thảo dược và dã thú thì về nhà.
Trên bàn cơm.
" Nương, ta nghĩ mở tiệm "
Lâm Hàn đưa ra ý nghĩ của mình.
" ừm, cũng tốt. Ngươi cũng không cần phải đi săn trong rừng sâu, rất nguy hiểm "
Lần này đại phát nên Lâm Hàn quyết định mở tiệm vì hắn quyết định không đi săn nữa, nhiều lần như vậy đã làm hắn thật sự mệt mỏi nhưng bù lại vóc dáng của hắn rắn chắc hơn, với lại hắn cần thời gian vững chắc căn bản. Quyết định là làm, con người của Lâm Hàn rất quyết đoán mọi việc nhưng trong tình cảm thì ngược lại.
Hai Tháng sau, khi hắn mở tiệm mọi người trong thôn đều đến chúc mừng. Lúc này trong lòng của Lâm Hàn âm thầm quyết định sẽ không để cho Dương Quá phải sống những tháng ngày lăn lộn không bữa cơm no như trong nguyên tác, hơn nữa hắn sẽ không để Lý Mạc Sầu, Âu Dương Phong tiếp cận hắn rồi còn phải cầu xin Hoàng Dung, Quách Tĩnh dạy dỗ cho Dương Quá thật kĩ càng. Cứ như vậy qua những ngày tháng êm đềm
(2 năm sau)
" Đại phu ngươi mau lên, mau lên, đến cứu mẫu thân của ta "
trên đường của Thủy Kính thôn, Lâm Hàn kéo tay của đại phu chạy hất ha hất hải để vội về nhà. Dù là không phải chịu đựng mệt mỏi về thể xác nhưng Mục Niệm Từ phải chịu đựng sự tổn thất về tinh thần qua từng ngày vì Dương Khang. Thứ duy nhất níu kéo nàng là Dương Quá nhưng nay hắn đã có Lâm Hàn để dựa vào nên nàng cũng yên tâm ra đi.
" Nương! Nương! ngươi nghe ta! ngươi nhất định sẽ qua cơn nguy này khong chỉ vậy ngươi còn phải sống tốt, để thấy được ngày ta và Dương Quá thành gia lập thất chứ!!!"
Lâm Hàn hắn nước mắt nước mũi đều chảy ra khiến hắn không khỏi nhớ lại lúc Mẫu thân của hắn qua đời. Hơn 2 năm nay Lâm Hàn hưởng thụ được tình thương của gia đình khiến hắn chìm đắm vào nó mà không muốn thoát ra.
" Hài tử ngốc. Sống chết có số, con người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, ta chỉ là ngủ lâu một chút thôi mà "
Mục NIệm Tứ xoa đầu của Dương Quá và Lâm Hàn.
" Quá nhi, ngươi phải đi theo ca ca ngươi, phải nghe lời hắn, rõ chưa!!."
Nằm trên giường bệnh Mục NIệm Từ dặn dò Dương Quá vài lời rồi trút hơi thở cuối cùng của nàng.
" Nương!!!!!!!!!!!!!"
Dương Quá và Lâm Hàn thét lên trời cao khiến cho thiên cũng đổ mưa.
Sau khi chôn cất Mục Niệm từ gấn Thủy Kính thôn thì Lâm Hàn quỳ xuống trước mộ.
" Quá nhi, ngươi về trước, ta ở lại với mẫu thân một chút."
Lâm Hàn ra lệnh cho Dương Quá.
" Ân, ta về trước "
Chung quy Dương Quá cũng chỉ mười tuổi mặc dù thông minh hiểu chuyện nhưng hắn vẫn là trẻ con.
" Nương, tại sao ngươi rời bỏ ta??? ta còn chưa kịp hiếu thuận với ngươi mà!!."
Lâm Hàn quỳ ở đó khóc trước mộ của Mục NIệm Từ.
" Ca, ngươi nên về đi, đã ba ngày ngươi không ăn không ngủ rồi!"
Dương Quá đứng bên cạnh Lâm Hàn ân cần nói.
" Ân! ta cùng ngươi về "
Lúc này Lâm Hàn không còn khóc lóc như ba ngày trước, hơn nữa khí chất của hắn cũng thay đổi rất nhiều chững chặc hơn, không còn trẻ con cũng không thích cười như ngày trước. Ba ngày, trong ba ngày này hắn suy nghĩ rất nhiều, sinh lão bệnh tử hắn không muốn trải qua lão bệnh tử cũng không muốn người bệnh cạnh hắn phải trải qua. Hắn âm thầm quyết định phải vượt qua tất cả để trở thành Luân Hồi chi Thần. Lúc trước hắn muốn trở thành Luân Hồi chi thần vì sức mạnh, hôm nay hắn muốn trở thành thần vì để bảo vệ người bên cạnh hắn. Hắn đã âm thầm thề trước mộ của Mục Niệm Từ là phải chăm sóc cho Dương Quá, để hắn sống thật an vui mạnh khỏe. Hắn đã nói khi hắn thành gia lập thất thì hắn sẽ đưa thê tử của hắn đến trước mộ của Mục NIệm Từ. Lâm Hàn cười tự giễu bản thân, hắn là người mang trọng trách trên người, hắn không biết có sống sót qua ngày được hay không với lại hắn cũng phải đi đến các thế giới khác để tích lũy năng lượng thì ai mà chịu ủy khuất đi yêu một kẻ như hắn đây. Con đường mà Lâm Hàn đang đi bỗng khiến hắn hoang mang vì tương lai của hắn vẫn con là ẩn số mà ẩn số này khiến hắn phát lạnh vì cô độc.


Xì POi (chương sau có thể nữ chính sẽ xuất hiện)