Chương 3: Thời gian

Võ Hiệp Chi Luân Hồi

Chương 3: Thời gian

5 tháng! đã 5 tháng từ lúc Lâm Hàn nhận Mục Niệm Từ làm mẫu thân. Đây là khoảng thời gian hạnh phúc mà đến bản thân hắn cũng không thể nào tưởng tượng được.
" Mẫu thân!!!!!!! ta trở về!"
Một giọng nói vang vọng từ trước Kính Thủy Thôn. Đó chính là Lâm Hàn, từ lúc hồi phục hoàn toàn hắn đã vào rừng sâu để săn dã thú dù sao nhà của Mục Niệm Từ rất khó khăn nên hắn muốn phụ giúp ích việc. Lâm Hàn vác xác một bao tải sau lưng từng bước, từng bước vào nhà của Mục Niệm Từ. Sau 5 tháng Lâm Hàn được Mục Niệm Từ giáo võ công của nàng để hắn phòng thân khi đi vào rừng sâu. Hắn mặc dù đã quá tuổi tốt nhất để phát triển căn cơ nhưng hắn chưa bao giờ từ bỏ bởi vì Lâm Hàn biết hắn muốn thay đổi những gì hắn muốn thì hắn phải đủ cường đại. Việc này phải dựa vào chính bản thân hắn vì chẳng ai có thể giúp hắn cả. Hắn không phải nhân vật chính, có thể tiến cảnh nhanh như Dương Quá, hay đi vào núi gặp được tuyệt thế bí kíp như Đoàn Dự, hay được truyền lại nội công như Hư Trúc. Hắn phải tự dựa vào bản thân, nhớ lại ngày hắn được Mục Niệm Từ dạy võ công, hắn nhìn bao nhiêu lần cũng không làm theo được nhưng Dương Quá thì chỉ cần một lần nhìn qua. Hắn lúc đó cảm thán, quả là nhân vật chính, cũng nhận biết bản thân rất kém cỏi nên hắn luôn luôn chưa bao giờ lười biến, tự nhủ với mình cố gắng phải cố gắng hơn nữa mà hắn vượt qua bao gian khổ để luyện thành quyền pháp Mục Niệm Từ giáo.
" Hàn ca, Hàn ca trở về. Nương! mau ra xem "
Một bé trai 8 tuổi chạy vào nhà kêu gọi là lớn. Hắn chính là Dương Quá.
" Được!! Được!! tới đây!!!"
Mục Niệm Từ chạy vội từ nhà bếp ra đón Lâm Hàn.
" Nương!! Ta trở về!!"
Đứng trước căn nhà rơm hắn vẫy tay với Mục Niệm Từ và Dương Quá. Hắn không vội vào nhà mà đi bán số dã thú săn được. Về nhà, hắn đưa 80 văn tiền cho Mục Niệm Từ còn 20 văn tiền thì hắn giữ lại để phòng thân
"Hàn Nhi, số tiền này ngươi cứ giữ lại đi không cần đưa cho ta. "
Mục Niệm Từ vội ngăn.
"Nương, ngươi đừng khách sáo, chúng ta là mẫu tử, ngài cứ coi như là ta hiếu thuận với ngài "
Lâm Hàn vội nói
"Ngoan, ngoan. Hài tử ngốc, ta giữ lại đến khi ngươi muốn thê tử lại trả cho ngươi "
Lâm Hàn được rèn luyện hơn 5 tháng nên thân thể bây giờ cũng được tính là cường tráng, hơn nữa lớn lên anh tuấn nên cũng có nhiều thiếu nữ muốn gã cho hắn nhưng vì hắn quá nghèo nên nhiều phụ mẫu không ưng thuận.
Ở nhà được vài ngày thì hắn lại đi săn. khi đi, Mục Niệm Từ sửa áo cho hắn
" Hàn nhi, ngươi cẩn thận. Mẫu thân không muốn kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! "
"Nương. Ta đã biết!"
Lâm Hàn vội đảm bảo với Mục Niệm Từ
" Quá Nhi!! Lần sau ta về sẽ mua bảo bối cho ngươi."
Lâm Hàn xoa đầu Dương Quá đạo.
"ân, Hàn ca ca "
được xoa đâu thần điêu đại hiệp tương lai cũng là một sự tự hào của Lâm Hàn.
Cũng như bao lần hắn lần này lại theo đường cũ vào rừng nhưng lần này hắn muốn khám phá nơi khác.
Ở chỗ mới hắn tìm được rất nhiều thảo dược nên hắn nghĩ sẽ bán cho tiệm thuốc chắc sẽ được nhiều tiền hơn, đến lúc đó có thể cải thiện được cuộc sống khốn khó hiện tại của Dương gia.Nhưng hắn đâu biết được càn nhiều tài bảo thì sẽ kèm theo nhiều nguy cơ âm trầm chờ đợi hắn sụp bẫy.
" Hahaha, nhiều thảo dược như vậy, lần này kiếm bộn! hahah "
Hắn không đi săn mà đi kiếm thảo dược vì nếu bây giờ hắn đi săn thì qua 2 3 ngày sau thịt sẽ thối rửa, và hắn cũng đủ lương khô nên không cần đi săn.
Việc hiện tại hắn chỉ quan tâm tới việc tìm thảo dược vì thảo dược rất đắt nếu có thể bán cho đại phu hay tiệm thuốc sẽ được rất nhiều tiền. Đang tập trung hái thuốc thì
" có sát khí!"
Lâm Hàn vội vàng né sang một bên nên không bị cú vồ củ mãng xà cạp trúng như bị đuôi của nó hất văng ra đụng vào gốc cây khiến hắn đau đớn nhưng hắn không có la lên vì như vậy sẽ hấp dẫn dã thú khác đến nơi này.
"xì xì xì "
tiếng xì rơi vào tai của Lâm Hàn cứ như tiếng gọi của tử thần.
" Không được!! ta không thể chết!! Mẫu thân và đệ đệ đang chờ ta!! Ta không thể chết "
đấu tranh tư tưởng khiến hắn vượt qua cơn đau mà nắm cây giáo treo sau lưng vào tư thế tấn công.
" gahhhhhhhh"
Lâm Hàn gầm nhẹ lên để đuổi mãng xà đi nhưng không thành công. Hắn tiếp tục đi vòng quanh, đây là cuộc chiến của sự kiên nhẫn, kẻ nào tấn công trước thì sẽ thua.
Bỗng, con mãng xà lao đến chỗ Lâm Hàn khiến hắn vui mừng.
" Cuối cùng cũng không chờ được nữa! hahaha chết đi "
Nắm chặt thời cơ hắn đâm ngọn giáo xuyên qua đầu của con mãng xà nhưng răng của nó đã đâm vào tay của Lâm Hàn.
"Khốn kiếp, trúng độc!!!"
ngay lập tức Lâm Hàn lấy ra một lọ thuốc giải bên người ra uống vào một ngụm.
Tình huống như thế này không phải lần đầu hắn gặp nên đã phòng bị trước.
thu dọn xác của mãng xà và đám thảo dược.
" Hahaha tối nay có canh mãng xà!!"
vừa đi vừa nghĩ khiến hắn quên phòng bị nên
" ẬP ập!! ĐÙng!!!!! "
hắn rơi xuống hố, chưa kịp ngẫng đầu mắng thì hắn bỗng nhiên thấy cánh tay của hắn lạnh lạnh. Thì ra có một bộ xương cốt nằm bên cạnh hắn khiến hắn mất hồn la toáng lên
" gagagaga!!!!!! hừ hừ!! hù chết tiểu gia "
khi hắn để ý thanh kiêm mà trong tay bộ xương cốt cầm thì hắn tiến đến định cầm lấy rơi ra một cuốn sách.
" Trụ cột kiếm pháp! Hahaaha lão tử rớt xuống hố cũng nhặt được vũ khí và bí kíp đúng là ông trời không bạc đãi ta"
Chưa vui mừng được bao lâu thì

2 ngày trôi qua, một bàn tay vụt lên từ dưới hố. Cảnh tượng này thật sự rất hãi hùng nhưng đây là niềm vui của Lâm Hàn
" mệt chết lão tử, 2 ngày mới thoát khỏi cái hố chó chết này! Đói quá kiếm gì ăn mới được!"
Vì hắn còn không có can đảm ăn thịt rắn thối rửa nên đành kiếm thức ăn khác. Có một trái dưới gốc cây, dù không biết là quả gì nhưng do cơn đói thôi thúc nên Lâm Hàn ngay lập tức nhai ngấu nghiến.
" rất nhiều nước, cũng rất ngọt "
ăn xong Lâm Hàn liếm tay như người rứng nhưng chưa vui mừng được bao lâu
" chóng mắt quá, khốn kiếp lão tử vậy mà chết vì trái cây."
gầm gừ một chưa xong Lâm Hàn đã ngã xuống ngất đi.