Chương 5: Đụng Độ

Võ Hiệp Chi Luân Hồi

Chương 5: Đụng Độ

Về đến nhà, mọi thứ vẫn như cũ nhưng lại không có mẫu thân, không có sự ấm áp đó, không còn người chờ đợi trên bàn cơm. Sự cô đơn này khiến Lâm Hàn như phát điên lên mất nhưng càng như vậy hắn lại càng nhắc nhở bản thân phải tiếp tục cố gắng để có thể bảo vệ những người bên cạnh mình. Với điều này Lâm Hàn vùi đầu vào tu luyện, hắn muốn trở thành cường giả một cách nhanh nhất nhưng dục tốc lại bất đạt. Sự điên cuồng này đã khiến Lâm Hàn gặp các chấn thương, thậm chí hắn không xuống giường được cho đến khi hắn tự nhận ra làm như vậy sẽ tổn thương căn cơ của mình sau này khó có thể tiến xa. Kiếm thuật của hắn bây giờ nếu không cần nội lực thì có thể sánh ngang với nhị lưu cao thủ nhưng hắn chưa có công pháp nên đối đầu với tam lưu cao thủ thì có thể một trận chiến còn với cấp độ cao hơn thì chỉ có một con đường chết.
"Đường đến Tương Dương nguy hiểm trùng trùng, hơn nữa với ngộ tính của ta bây giờ thì chắc dùng 10 năm 20 năm cũng chỉ luyện tiểu thành kiếm ý do Độc Cô tiền bối để lại. Ta cũng không phải Dương Quá, ai biết được khi ta đến Thần Điêu có giết ta hay không. Thôi vậy! vẫn nên cố gắng tu luyện đến khi có đủ thực lực rồi đi tìm Kiếm Cốc sau vậy. Tối đa là 7 năm để đạt đến trình độ nhất lưu, thật không biết có được hay không? "
nghĩ thầm trong lòng, Lâm Hàn vạch ra sẵn kế hoạch và tính toán đến các trường hợp khác nhau nên hắn vẫn là chọn phương pháp an toàn vẫn tốt hơn.
2 năm sau
Luyện công trông phòng Lâm Hàn cảm nhận được tiếng bước chân.
"Thiếu gia, Thiếu gia, có một đôi vợ chồng và mấy đứa trẻ đến xin tá túc. Ta đến để xin ý của ngài."
đây là người hầu trong thủ phủ của Lâm Hàn, hắn làm ăn khá giả nên cũng được coi là nhà giàu có tiếng nhưng để thuận tiện đến Tương Dương nên Lâm Hàn đã chuyển đến nơi đông đúc hơn, dĩ nhiên hắn dẫn theo Dương Quá.
" Đã khuya đến vậy, vẫn còn có người đến xin tá túc, thật không hiểu nỗi "
nghĩ thầm trong lòng nhưng Lâm Hàn vẫn cho họ vào.
" Ngươi sắp xếp cho bọn họ. Sáng mai, chuận bị bữa sáng cho họ rồi tiễn họ đi."
Lâm Hàn là người rộng lượng, khi đó nếu hắn không gặp mẹ con Mục Niệm Từ thì sẽ chết tại vách núi chứ đừng nói là sẽ sống tốt như bây giờ. Lâm Hàn bây giờ đang bận luyện công nên để cho người hầu xử lý việc này. Nhắc đến việc này Lâm Hàn lại cảm thấy mình may mắn. 1 năm rưỡi trước, có một vị khách đến tửu lâu của hắn để qua đêm nhung ngày hôm sau tên kia lại trúng độc chết. Vì không muốn ảnh hưởng đến việc làm ăn nên Lâm Hàn đã giấu quan phủ mà giải quyết việc này. Buồn ngủ thì gặp chiếu manh, trên người của tên kia Lâm Hàn tìm ra 1 quyển tâm pháp, 1 quyển phương pháp luyện thể, 1 bộ kiếm pháp. Nhìn qua cũng không phải là tuyệt thế võ công nhưng đối với Lâm Hàn lúc này thì cũng được coi như chí bảo. Hơn hai năm, hắn vùi đầu vào luyện thể, luyện công, luyện kiếm. Ba bộ phân chia là Thanh Linh Tứ Kiếm, Thanh Linh Quyết, Ngọc Thanh Công. Mọi chuyện trong tửu lâu thì Lâm Hàn giao lại cho một tiểu tử 12 tuổi như Dương QUá giải quyết, tuy không phải là huynh đệ ruột thịt nhưng tình cảm giữa Lâm Hàn và Dương Quá cũng giống như vậy rồi. Từ lúc, Mục Niệm Từ mất thì người thân duy nhất của Lâm Hàn là Dương Quá nên hắn phải cho Dương Quá một cuộc sống tốt nhất có thể, phải đảm bảo hắn không bị trúng độc của Lý Mạc Sầu rồi bị đem đến Đào Hoa đảo rồi tiến hành các bi kịch khác. " AAAAAAA!!!!!"
Tiếng la ó khiến Lâm Hàn khó chịu.
" Trời còn chưa sáng mà ai lại quấy phá ta như thế này?"
Hắn bước ra khỏi phòng với tâm trạng bực tức.
" thiếu gia!! thiếu gia!"
tên hầu vội vã chạy đến chỗ của Lâm Hàn
" Có việc gì?? tại sao lại có tiếng la lối như vậy??"
Lâm Hàn nhìn chằm chằm tên hầu vấn.
" thiếu...thiếu gia ngài nhìn xem!! "
tiếng nói của kẻ hầu mang theo sự sợ sệt. Quay đầu, Lâm Hàn thấy huyết thủ dính đầy trên tường khiến người như hắn cũng thấy hơi ớn lạnh.
"Tại sao lại như vậy, đây chẳng phải là thủ đoạn của Lý Mạc Sầu sao?? "
Lâm Hàn thật sự không hiểu đã chọc Lý Mạc Sầu chổ nào mà khiến dính phải truy sát của nàng.
" Dương Quá đâu?? "
Lâm Hàn vội nghĩ đến Dương Quá.
" Dương thiếu gia đã ở trên sảnh. Đại thiếu gia, việc này chúng ta phải làm như thế nào??? "
tên hầu run sợ hỏi Lâm Hàn
" Ngươi cho người rửa sạch huyết thủ trên tường kia."
Lâm Hàn vừa bước đến đại sảnh vừa phân phó
" Hàn ca. Ngươi đã biết chuyện chưa? Đột nhiên có rất nhiều huyết thủ trên tường."
Dương Quá chạy vội đến nắm áo của Lâm Hàn sợ hãi hỏi. Dù sao hắn bây giờ vẫn chỉ là tiểu hài tử 13 tuổi thấy nhiều máu tươi như vậy đương nhiên cũng có chút sợ hãi.
" Quá nhi,chuẩn bị đồ đi. Chúng ta rời khỏi đây!!"
Lâm Hàn không do dự quyết định
____
"Ha.. Ha "
TIếng vó ngựa vang vọng khắp nơi. Lâm Hàn đang cỡi ngựa vội vàng rời khỏi nơi này để đến Tương Dương, sau lưng hắn là Dương Quá. Bọn hắn chỉ đem theo lộ phí và lương khô thôi.
" Thật là, không nghĩ đến phải nhờ vả vợ chồng Quách Tĩnh "
Lâm Hàn cắn răng, nhưng biết sao được. Người thông minh như hắn cũng biết được là nếu như chỉ có người muốn quấy phá thì sao, nhưng mạng nhỏ quan trọng, không nên đem ra đùa bỡn. Thực lực bây giờ của hắn mà đối đầu với Lý Mạc Sầu thì chỉ cần một cái phất tay của người ta, hắn cũng chỉ có một con đường chết. Đột nhiên, phía trước có tiếng dao kiếm chạm vào nhau khiến hắn muốn dừng lại nhưng đã muộn, khiến Lâm Hàn ngay lập tức ôm Dương Quá nhảy xuống ngựa, cảnh tượng phía trước khiến Lâm Hàn hãi hùng. Một lão già tóc bạc trắng cầm quải trượng đang so chiêu với một cô gái mặc tử bào, khiến hắn nhớ đến
" Đây chẳng phải là trong nguyên tác, đại sư phụ của Quách Tĩnh Kha Trấn Ác, còn cô gái kia chắc chắn là Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu "
nghĩ thầm trong lòng, nhưng khi để ý kĩ thì Lâm Hàn như đứng hình,
" Nàng... Nàng! Đẹp quá!!"
Lâm Hàn như lặng chết người, hắn quên mất mình đang nguy hiểm tới mức nào mà chỉ còn chìm đắm vào sắc đẹp của Lý Mạc Sầu.
" Ca Ca!! Chuyện gì xảy ra vậy??"
Đến khi Dương Quá lên tiếng thì Lâm Hàn mới hoàn hồn trở về. Ngay lập tức thì Lâm Hàn vội ôm Dương Quá chuẩn bị bỏ chạy nhưng
" Ngươi là ai??"
tiếng kinh đông khiến cho Kha Trấn Ác cùng Lý Mạc Sầu tách nhau ra. Cả Hai cùng lên tiếng hỏi
" Ta,, Ta,,,"
Lâm Hàn đang ú ớ trả lời thì
" Đại gia gia, tên kia là tên đã cho bọn ta ở nhờ hôm qua."
Một tiểu cô nương không biết từ đâu chạy đến nói với Kha Trấn Ác
"Thì ra là người tốt. Nhưng khoảng cách này."
Kha Trân Ác nghĩ thầm trong lòng, hơn nữa.ông cũng lo cho sự an toàn của huynh đệ Lâm Hàn
"Người của Dương gia phủ. Đã vậy ngươi chính là Đồng bọn của Lục gia, vậy thì chết đi!!!!"
Lý Mạc Sầu lao đến chỗ của hai huynh đệ Lâm Hàn khiên hắn vô cùng hoảng sợ.
Lúc này Lâm Hàn đã chấp nhận số phận thật rồi, hắn nhấm mắt lại
" Mẫu thân, hài nhi bất hiếu!"
Lâm Hàn chờ đợi cái chết từng giây từng giây đang đến gần!!!!!.