Chương 1: Luân Hồi Chi Cổng

Võ Hiệp Chi Luân Hồi

Chương 1: Luân Hồi Chi Cổng

Bên trong một con hẻm đen tối, có tiếng thiếu nữ kêu gọi cực kì to lớn.
" haha, ngươi cứ cố gắng mà kêu gọi.!"
TIếng cười của ba tên du côn vang vọng bên tai cô gái, khiến nàng cực kì hoảng sợ.
" Cứu ta, cứu ta với!!!!"
thiếu nữ cố gắng kêu gọi nhưng không có kết quả. ánh mắt của nàng chìm trong tuyệt vọng, hàng mi lăn dài những giọt nước mắt.
Đúng lúc này, đột nhiên Lâm Hàn lao đến với đôi mắt lạnh giá nhìn chằm chằm vào thiếu nữ.
" L...Lâm Hàn cứu ta, cứu ta.!"
thấy được Lâm Hàn, nàng như là người báo víu vào cái phao khi sắp chết đuối. Tên cầm đầu 3 tên du côn lớn giọng quát
" Tiểu tử biết điều thì nên cút đi, đừng để bản đại gia phải tức giận."
nhưng Lâm Hàn làm như không thấy ba tên du côn, hắn cứ dần bước đến thiếu nữ ở trong góc tối.
Bị Lâm Hàn không để ý tới, tên cầm đầu rất tức giận, ngay lặp tức hắn rút dao lao đến chỗ Lâm Hàn liên tục đâm vào người Lâm Hàn, dù thấy được cảnh này nhưng người thiếu nữ đó chỉ biết dùng tay che miệng hoảng hốt. Đúng lúc một ai đó la lớn lên
" Giết người, giết người rồi."
thì ra do tiếng la do đau đớn của Lâm Hàn quá lớn nên làm cho người tình cờ đi ngang qua nghe được nên la lớn lên.
Nghe được tiếng kêu, ba tên du côn không phải sợ cảnh sát vì bọn hắn là người của Tây Môn thiếu gia (Tây Môn gia là 1 trong bát đại gia tôc của thành phố S) nhưng vì sợ bị trách phạt không làm việc sạch sẽ nên bọn hắn nhanh chóng rời đi, bỏ lại thiếu nữ và Lâm Hàn nằm trên vũng máu lớn. Sau một lúc, thiếu nữ hoàn hồn, nàng hoảng sợ nên nhanh chóng bước đi bỏ lại Lâm Hàn (nàng thậm chí còn không gọi xe cấp cứu).
Lâm Hàn nằm trên vũng máu lơn, đôi mắt không hồn nhìn chằm chằm lên trời cao nhưng căm hận vì sao bất công với hắn như vậy.Một lúc sau, xe cấp cứu và xe cảnh sát đến khiến cho đôi mắt hắn mờ nhạt dần rồi nhắm chặt lại. Đám người lao nhanh đến chỗ của Lâm Hàn để cứu hắn nên không quan tâm đến miếng huyết ngọc bội đang phát sáng trên ngực hắn.
------(dãy phân cách)
Lâm Hàn, 20 tuổi, sống tại thành phố S. lúc trước, hắn là trẻ mồ côi (cha hắn bỏ đi, mẹ hắn bệnh chết lúc hắn lên 5). Bây giờ, hắn là học sinh của đại học Đông Hoa. Hắn rất cố gắng nhưng lại rất tự ti nên hắn rất cô độc từ lúc bé đến khi lớn. Nhưng khi hắn học lớp 12, hắn đã có cái gọi là cảm xúc thăng hoa khi yêu nàng, Lý Thi Thi, nàng cùng hắn đã có rất nhiều kí ức nhưng hiện tai tất cả chỉ là quá khứ.
"Lâm Hàn, chia tay đi. Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau. Cho nên, đừng lãng phí thời gian nữa"
nói xong Lý Thi Thi nhanh chóng bước lên một chiếc BMW,xe đi nhanh qua nhưng Lâm Hàn hắn thấy được gương mặt của Tây Môn thiếu gia lướt ngang qua.
"Thì ra tất cả chỉ là một mình tơ tương. Tự mình đa tình, có thể trách ai được"
hắn lầm bầm bước đi. Trong ánh mắt của hắn tối đen như mực nay lại thêm càng lạnh giá
khi bé hắn không có cha, khi mới lớn lại mất mẹ đến hôm nay người hắn cho là sẽ bên cạnh hắn suốt đời lại rời đi điều này khiến hắn không thể chấp nhận được
" Chẳng lẽ ta sinh ra đã định phải cô đơn suốt đời sao??"
Lâm Hàn cười tự giễu bản thân hắn, bước đi trên con phố đã khuya bóng dáng gầy yếu cô độc khiến người bộ hành cứ nhìn hắn chằm chằm.
Lâm Hàn, hắn biết rõ câu trả lời nhưng hắn vẫn muốn có được câu trả lời từ nàng. nghi vậy hắn chạy thật nhanh quay lại dù chiếc xe đã rời đi khá lâu nhưng hắn bất chấp, hắn chỉ muốn có được câu trả lời.
" xuống xe!!!"
Tây Môn thiếu gia mở miệng quát
Lý Thi Thi ngạc nhiên quay đầu nhìn vào Tây Môn Kính.
"Ta nói ngươi xuống xe! "
"Tây Môn ngươi nói gì vậy???" Lý Thi Thi nghi hoặc nói với Tây Môn Kính
" haha!! ta nói ngươi có thể cút đi rồi "
Tây Môn Kính nhìn Lý Thi Thi quát lớn.
" Ngươi nghĩ ngươi là ai, nghĩ leo vào Tây Môn gia, si tâm vọng si tâm vọng tưởng. A Báo, xử lí nàng ".
--------(dãy phân cách quá khứ: tiếp theo đó mọi người đã biết)
Lâm Hàn từ từ mở mắt ra, ánh sáng chói chang làm hắn phải che mắt lại.
" Hàn nhi... Hàn nhi "
Lâm Hàn thấy mẹ của hắn đang gọi hắn nhưng hình ảnh này chỉ một lúc sau lại xa dần xa dần rồi biến mất.
tiếp theo đó Lý Thi Thi lại hiện ra khiến cho Lâm Hàn bất ngờ trong phút chốc nhưng hắn lại lập tức muốn lao đến nhưng chân của hắn cứng ngắc không thể làm gì hơn.
hắn la lớn lên nhưng Lý Thi Thi lại không nghe thấy, nàng tiếp tục đi và biến mất.
Lâm Hàn giất mình tỉnh dậy, đập vào mắt hắn là một màu trắng không tỳ vết của không gian xung quanh cứ như nó trống rỗng không có gì.
đây là đâu? Lâm Hàn nghĩ thầm
"Chúc mừng ngươi, người được chọn!" một giọng nói vang lên từ sau lưng của Lâm Hàn khiến hắn chảy ròng mồ hôi lạnh.
Hắn ngay lặp tức quay người lại nhưng không có ai.
"ngươi là ai, đây là đâu."
Lâm Hàn nghi hoặc hỏi lại
" Ta là Luân Hồi chi thần, người trông coi Luân Hồi chi Môn nhưng hon vạn năm sẽ có một trận hạo kiếp. Ta vì không vượt qua được nên bỏ mình. Còn nơi này là Luân Hồi không gian, ngươi được ta chọn để tu sửa lại Luân Hồi chi môn và trở thành người trông coi thứ 2611 của Thượng Cổ Thiên Tông "
Lâm Hàn không biết ai đang nói chuyện với hắn nên hắn cứ quay người qua lại để có thể nhìn thấy tên kia
"tại sao lại là ta??"
Lâm Hàn nghi hoặc hỏi
"Ngươi không cần phải tìm nữa, ta đã chết rồi chỉ còn lại một tai tàn hồn. Dù vậy với kẻ như ngươi cũng sẽ không nhìn thấy được ta. Còn nữa ta chọn ngươi vì trên người có cổ vật của Thượng Cổ Thiên Tông "
Lâm Hàn đặt ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào miếng huyết ngọc bội đang phát sáng trên ngực hắn
"Ta phải làm gì?"
Lâm Hàn nói vào khoảng không
"người phải vượt qua các thể giới và trở thành đỉnh phong của giới đó để tích tụ năng lượng để Luân Hồi chi môn hồi phục. Khi nó hồi phục xong thì chín ngôi sao trên cánh cổng đó sẽ trở về vị trí cũ.còn nữa ta muốn hỏi ngươi có muốn nhận nhiệm vụ này không."
Luân HỔi chi thần giải thích cho Lâm Hàn và đặt một câu hỏi cho hắn ta
"ta đồng ý "
Luân Hồi chi thần thở phào vì nếu Lâm Hàn không đồng ý thì ông ta sẽ cho hắn đi chết vì trên thực tế Lâm Hàn đã chết. Đây còn là một đoạn nhân quả lúc trước của ông ta.
"được. Ta không còn nhiều thời gian nữa nên lần này ta sẽ đưa ngươi đi nhưng lần sau ngươi phải tự đẩy Luân Hồi chi môn ra. Còn nữa nhớ kỹ cho dù làm sao thì mạng sống là quan trọng nhất."
Lâm Hàn bỗng nhiên cảm thấy đau đớn đến muốn chết rồi dần nhắm chặt mắt lại ngất đi. Thân xác của Lâm Hàn biến mất khỏi luân hồi không gian.
"cố gắng lên, đừng để chết con trai của ta "
Luân hồi chi thần lẩm bẩm. Ông ta đã dùng toàn bộ thần lực kể cả thân xác và linh hồn để chấn trụ sự náo loạn của Luân Hồi chi môn nên bây giờ ông ta cần người có thể tu sủa lại cánh cổng và thay thế ông ta.
Hít thở đều rôi sau đó Luân Hồi chi thần biến mất.



Đây là truyện đầu tay của lão Tứ nên xin các đạo hữu góp ý thêm nhá:))_______________