Chương 2: Thật Xuyên Không

Võ Hiệp Chi Luân Hồi

Chương 2: Thật Xuyên Không

Lâm Hàn ôm cánh tay rướm máu chạy nhanh trong rừng sâu. Hắn cứ chạy, chạy đến khi không thể chạy tiếp thì hắn đã đứng trên vách núi. Hắn quay lưng lại, đó là bầy sói truy sát hắn mấy ngày nay, nhìn xuống dưới thì hắn thấy vức sâu không đáy. Lũ sói dần tiến gần đến chỗ hắn, không còn thời gian để chọn lựa hắn ngẩng đầu lên trời gầm gừ
" Cách lão tử, ta còn chưa xé mảnh trời này ra thành 9 mảnh đã bị một bầy kiến hôi dồn vào chân tường. Đúng là nực cười!!! Haa haa ha!!!!!!! Đan Mạch!!! Gahhhhhhh"
than trời trách đất xong hắn quay đầu quyết đoán nhìn chằm chằm vào bầy sói
" Nếu như hôm nay ta không chết thì một ngày gần đây ta sẽ quay lại nơi đây và diệt sạch sẽ đám côn trùng các ngươi. "
Nói xong, không do dự hắn nhảy xuống vực sâu. Bầy sói thấy vậy vội lao đến nhưng đã muộn nên đành tiếc nuối để cho con mồi vụt mất, dừng ở đó một lúc rồi chúng bỏ đi.
------(1 tháng trước) ---------
Ánh sáng chiếu vào mắt Lâm Hàn, mở dần mắt ra thì đập vào mặt hắn là cây, cây, cây???????
" How the Fck, cái gì mà thế giới khác. rõ ràng là rừng!!!!!!!!!!! Đan Mạch ngươi Luân Hồi chi thần "
điều đầu tiên hắn nghĩ được là
"rõ ràng là lừa đảo. Cái gì mà Luân Hồi chi môn! cái gì mà là thần!!! xem ra ta ngủ mơ quá mức rồi "
điều đầu tiên Lâm Hàn nghĩ là phải tìm lối ra khỏi khu rừng này nhưng đời không như mơ.
" Lão Tử đã đi hết nữa ngày nhưng vẫn chưa ra khỏi đây. ta là ai? mà đây là đâu? Sao mọi thứ cứ quay quay vòng "
Lâm Hàn đã bắt đầu mỏi mắt chóng mặt nhưng vẫn chưa tìm thấy lối ra. Cũng may hắn thấy một con sông, ngay lặp tức hắn quyết định ngủ lại đây dù sao trời cũng sập tối. Đã 5 ngày kể từ khi Lâm Hàn rơi vào cái rắc rối này. Hắn là sinh viên trường đại học Đông Hoa, thuần 20 năm học lí thuyết nhưng hôm nay Lâm Hàn lại phải thực hành những Video sinh tồn hắn đã xem. Nhóm lửa kiếm ăn, mới 5 ngày hắn đã tùy tụy hơn cả trung niên 30, hôm nay là ngày đầu tiên bắt được cá để ăn, hắn vui mừng rơi cả nước mắt
" Híc híc, ông trời đúng thật bất công, sao lại đưa ta đến nơi quái quỷ này chứ?"
có thể nói Lâm Hàn chỉ là một thiếu niên chưa được rèn luyện. Hắn vẫn chỉ là một tiểu tử mang một tấm xích hỏa tâm vào đời để rồi thất vông (nói chung là vẫn chưa trải sự đời =_="")
Ăn xong hắn chuẩn bị đi khảo sát xem có đường ra khỏi rừng không. Nhưng vẫn như cũ không có kết quả. Hắn chuyển đổi khu cắm trại dọc theo con sông xem có tiến triển hơn hay không. Cho đến nửa tháng sau, một con sói con đang đi riêng một mình bỗng giật mình quay lại phía sau nhưng không có gì lạ hết nên đành đi tiếp nhưng vừa đi được vài bước thì nó lại cảm thấy lạnh xương sông nên lần nữa quay lại nhưng vẫn không có kết quả. Cứ như có một ánh mắt thèm thuồng đang nhìn nó. trong khi đó.
" Một chút nữa, một chút nữa. Đi tiếp đi. Hahaha!!!!!!!!!"
đã gần 5 ngày Lâm Hàn không được ăn thịt, cũng không biết ông trời có chơi hắn không mà mưa nhiều ngày khiến hôm nay hắn thèm thịt đến nỗi phải mạo hiểm vào rừng sâu săn sói (chỉ là sói con thôi nhoa).
" Phập"
tiếng giáo xuyên qua người sói con làm Lâm Hàn sôi trào!!!!
hắn lao nhanh về chỗ cắm trại nhưng trên đường không thuận lợi khiến hắn bị đàn sói truy sát. Kết cục!!
" Đan Mạch!!!!!!!!!"


" Mẫu thân!! Mẫu thân, ca ca tỉnh. Ca ca tỉnh!!"
" tới... tới đây "
mở mắt một cách mệt mỏi Lâm Hàn ngạc nhiên khi thấy 1 thiếu phụ và 1 tiểu tử đứng kế bên nhìn hắn. Ngồi nhỏm dậy hắn nhìn xung quanh thấy nơi đây là căn nhà rơm và hai người bên kia ăn mặc rất kì quái
" chẳng lẽ ta xuyên đến cổ đại!"
nghĩ thầm trong lòng sau đó hắn mở miệng hỏi
" các ngươi là ai???"
" Đây là nhà của ta. Ca ca, ngươi đã hôn mê 2 ngày 1 đêm rồi. Còn nữa ta gọi Dương Quá, đây là mẹ của ta Mục Niêm Từ "
tiểu tử với đôi mắt lanh lợi trả lời một cách lưu loát.
" ngươi là ai? sao lại hôn mê ở bên bờ suối??? "
Mục Niệm Từ tiến lên hỏi Lâm Hàn nhưng hắn đờ ra như người mất hồn.
" Dương Quá?? Mục Niệm Từ??? Cách lão tử! ta vậy mà xuyên vào sách của Kim Dung đại gia "
Lâm Hàn mừng thầm trong lòng.
"Hahahaha! đã như vậy ta sẽ khiến đại cục thay đổi. "
Ngay từ thuở bé hắn đã xem phim chuyển thể của Kim Dung đại gia. Dù đã xem nhiều lần nhưng mỗi lần xem huyết khí lại sôi trào. Hắn muốn thay đổi một số việc mà theo hắn là bất công..
Hai mẹ con Mục Niêm Từ nhìn Lâm Hàn thay đổi vẻ mặt nhiều lần khiến bọn họ cực kì hoẳng sợ.
" Con trẻ vậy mà bị điên. Thật tiếc quá!! "
Mục Niệm Từ nghĩ thầm
" Ca ca, sao ngươi không trả lời?? "
Dương Quá thấy Lâm Hàn ngồi ngẩn ngơ đôi khi còn cười nên bực dọc hỏi.
" Ngại quá!! ta gọi Lâm Hàn, ta là cô nhi. Trong lần đi săn không may nên ngã xuống vách."
câu nói bực dọc của Dương Quá như kéo Lâm Hàn từ cõi bồng lai về với hiện thực.
Hắn mau chóng trả lời hai mẹ con nhà họ Dương. Đang muốn xuống giường đi lại
thì
" aahhah!! đau quá!!"
Lâm Hàn la lên một cách đau đớn. Mục Niệm Từ thấy vậy vội đến nói
" ngươi rơi từ trên cao như vậy. Không chết là vận khí, bây giờ còn muốn đi lại. Với thương thế này chắc cũng phải nằm trên giường nhất nguyệt mới có thể hoàn toàn hồi phục."
Dầu gì thì Mục Niêm Từ cũng từng là người trong giang hồ nên những chuyện nhỏ nhặt này đối với nàng rất bình thường.
"nhưng ta một thân một mình, làm phiền Mục a di thì thật có lỗi!"
Lâm Hàn vôi nói, vì hắn đã quen tự lập không muốn dựa vào người khác. Đang muốn nói tiếp thì bị Mục Niệm Từ chặn hắn lại
" Hài tử ngốc. ta không phiền, ngươi xem ngươi, một thân một mình không ai bên cạnh lại còn trọng thương, ra ngoài làm sao mà sống được đây??? không bằng như vậy, ta nhận ngươi làm nghĩa tử, chăm sóc cho ngươi. "
Lâm Hàn ngạc nhiên nhìn Mục Niệm Từ. Khác với bao năm tháng một mình lạnh lẽo thì hôm nay hắn lại cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Hắn vội ôm Mục Niệm Từ
, khóc lên như một đứa trẻ (chung quy hắn vẫn cần tình thương của gia đình)
" Mục a di, chưa từng có ai đối tốt với ta như vậy cả!!!"
hắn khóc. Lần đầu tiên hắn được khóc thỏa thích, ngày cha hắn đi hắn chưa ra đời, không khóc được. Ngày mẹ hắn mất là ngày hắn khóc nhiều nhất nên hắn đã thề sẽ không nữa nhưng hôm nay Lâm Hàn, hắn đã vi phạm lời thề của một tiểu hài tử...
" Hài tử ngốc, còn gọi Mục a di.Còn không mau gọi mẫu thân "
Nếu nhìn kĩ thì bây giờ Lâm Hàn giống như một thiếu niên 15, 16 tuổi nên 3 từ tiểu hài tử cũng rất hợp vơi hắn. Những ngày bên mẹ con Mục Niệm Từ là những ngày thật sự rất hạnh phúc trong cuộc đời của hắn!!!