Chương 2: The Grudge

Vô Hạn Vô Hạn

Chương 2: The Grudge

Sự mát lạnh của kim loại đánh thức Nhân dậy, cái xe lăn vẫn đi theo, " Lão Chủ Thần vẫn nhân từ phết ". Cậu đã chuẩn bị tinh thần sử dụng " Niệm " để bước đi như người bình thường nhưng có vẻ không cần nữa.
Trong phòng là thiết kế kiểu Nhật những năm cuối thể kỷ 20, khá u ám, trên đất nằm la liệt mười chin người. Có 3 người có vẻ nổi bật, thanh niên mặt sẹo " đao ba kiểm" và một tên trắng trẻo " Tiểu bạch kiểm", một cô gái chừng 23,24 tuổi mặc đồ ngủ gợi cảm.
"Thế quái nào mà là Trung Châu Đội? Đáng lẽ ra phải là Đông Hải Đội hoặc là Đông Á Đội gì chứ? Chẳng lẽ thay đổi so với nguyên tác? Con bà nó càng ngày càng thú vị" Tục một cầu trong lòng, theo quan sát của Nhân, mặt sẹo đã sắp tỉnh, cậu bắt đầu giả vờ ngủ say bằng cách cho 8% não ban đầu ngừng hoạt động.
Đã có năm người tỉnh dậy, họ bắt đầu tính toán số người và con số làm họ phát khiếp, 15 người, kể cả họ đã là 20 người, hạn mức cao nhất, chưa kể, tên đẹp trai nằm xe lăn kia là chuyện gì xảy ra được chứ?
Tiếp theo là đối thoại nhạt nhẽo.
Mặt sẹo: - The Grudge, là The Grudge đấy, hơn nữa còn là The Grudge độ khó hai mươi người... chúng ta lần này..
Trán rộng chạy ra ngoài nhìn, cố gắng trấn tĩnh nói với bốn mắt: - Có lẽ ngươi không am hiểu loại phim kinh dị thần bí này nhất? Vậy lần này để ta phân tích được không?
Bốn mắt có vẻ thờ ơ, gật đầu, trán rộng lại tiếp tục, không để ý đến vài người đã tỉnh: - Cái gọi là chú oán chính là khi một người mang đầy oán niệm chết đi, oán niệm của người đó sẽ biến thành một loại nguyền rủa, loại nguyền rủa này bình thường sẽ lưu lại tại nơi người đó ở khi còn sống, một khi có người đi vào nơi kẻ đó sống lúc trước, người này sẽ bị lời nguyền giết chết, mà trong bộ phim kinh dị này... chỗ bị nguyền rủa chính là căn nhà này!(copy paste đấy, cho ae chưa đọc, ai không thích thì thì lướt qua cũng được)
(Thôi tui lướt)……..
- Mẹ kiếp, ngươi nói chỗ này là thiên đường đi. Lão tử tuyệt đối tin nơi đây là thiên đường!
Một đại hán cao lớn vẻ mặt đỏ bừng bừng, đứng đó thô lỗ gào thét:
- Lão tử rõ ràng đang online bàn chuyện buôn bán, chỉ là một trang quảng cáo bắn ra thôi, tại sao lại đột nhiên chạy tới chỗ này? Mẹ kiếp, đừng tưởng rằng lão tử không có kiến thức, các ngươi từ đằng sau dùng thuốc mê đánh ngã ta, sau đó mang ta đến phòng này đe dọa lừa bịp đúng không? Đừng tưởng rằng con mẹ nó là rất thông minh, đã có vô số người thử qua rồi...
Đám người mới này thoạt nhìn đều rất bình thường, vô luận là trang phục hay phản ứng của họ khi gặp thay đổi, ngoại trừ ba người phản ứng có chút cổ quái, mười hai người còn lại bắt đầu trở nên nhộn nhạo, đại hán cao lớn kia dẫn đầu đi xuống dưới lầu, tám người khác đi theo hắn.
Phản ứng của ba người kia, trong đó một người không thèm quan tâm đến xung quanh, ngồi tại chỗ đọc sách, đó là một thiếu niên khoảng mười lăm mười sau tuổi, thoạt nhìn bộ dạng có vẻ nhã nhặn lịch sự. Một người khác bắt đầu xem xét chiếu rơm và cửa giấy. Còn một người là một mỹ nữ, nàng tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, mặc một bộ áo ngủ rất gợi cảm, duỗi lưng, chỉ thấy ánh mắt mơ hồ, bộ dạng lười nhác, thoạt nhìn rất xứng với hai chữ vưu vật.
Về phần ba người còn lại là hai người trẻ tuổi, quần áo thoạt nhìn đều có vẻ cực kỳ bình thường, tuổi tác khoảng hai mốt hai hai tuổi, nguyên nhân sở dĩ bọn họ không rời đi... phỏng chừng là vì mỹ nữ gợi cảm đang vươn vai kia, hai điểm hồng nhạt trên ngực như ẩn như hiện làm ba gã thanh niên trợn tròn mắt nhìn.
Còn có một "mỹ" thiếu niên chừng mười sáu mười bảy ngồi trên xe lăn,trên chân là quyển sách, hơi mỉm cười, tỏ ý chào. Nhưng hút mắt nhất là cơ bắp lộ ra qua khe hở cái áo choàng ngủ kia. Móa, từ khi nào mà dân khuyết tật thể hình kinh hoàng như vậy hả…. Trán rộng bắt đầu chảy máu mũi.
(Lại tua, không độc giả lại kêu câu chữ, lựu đạn mấy đại thần, viết méo gì kinh thế)
- Ta tên là Trương Kiệt, thành viên tiểu đội, xem như bán hỏa lực thủ đi.
Chiêm Lam vừa cười vừa nói:
- Ta là Chiêm Lam, coi như là nhân viên hậu cần đi, lực chiến đấu rất kém cỏi, bất quá có học một ít kỹ thuật băng bó, còn có thể hỗ trợ phân tích một vài tình huống.
Zero nhận điếu thuốc lạnh lùng nói:
- Zero, bắn tỉa...
Ba gã thanh niên bình thường nhìn nhau, một người trong số đó nói:
- Tiêu Binh Ức, đang chờ xếp việc.(Tiểu Binh Ất
- Thuân Chúng Đình, hiện tại là sinh viên năm cuối, coi như đang chờ tìm việc. (Quần Chúng Đinh)
(Lão tác đặt tên tốt thiệt, còn qua đường Giáp mà bị thằng main thế thân rồi)
Mỹ nữ diễm lệ kia uốn lưng một cái nói:
- Minh Yên Vi, nghề nghiệp giám đốc quản lý kinh doanh, chẳng qua là Nhật Bản thôi, trước đây cũng từng nghĩ đến chuyện tới Nhật Bản du lịch một chuyến, không ngờ lại có thể được thỏa mãn nguyện vọng.
Mỹ nữ này vẫn mặc bộ áo lót gợi cảm như trước, động tác duỗi người thực sự là phi thường khiêu gợi làm ba thanh niên kia lại trợn tròn mắt.
Còn lại hai ngươi, thanh niên lúc trước kiểm tra căn phòng cười nói:
- Tề Đằng Nhất, người Sơn Đông, coi như là otaku đi... A a, đùa thôi, nghề nghiệp của ta thuộc loại nửa năm không khai trương, khai trương ăn nửa năm, ta là chuyên gia giám định... là chuyên gia giám định đồ trộm cắp, đối với một vài vật phẩm trong hiện thực có khả năng giám định, hi vọng có thể gia nhập đoàn đội của bốn vị.
Bốn người Trịnh Xá nhìn nhau cười, chuyên gia giám định, đây là nghề nghiệp cục kỳ cần thiết, trong rất nhiều bộ phim kinh dị sẽ cần dùng tới, không nghĩ rằng lần này thật sự có thể tìm được nhân tài trong số tân nhân.
Còn lại thiếu niên tuấn mỹ kia bỏ sách xuống, mọi người mới nhìn rõ hắn, không, là nàng! Cô bé này cũng không có hạch cổ, đây là một nữ hài có thiên hướng tuấn mỹ trung tính, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ánh mắt lãnh đạm thoạt nhìn thật sự rất giống Sở Hiên.
- Triệu Anh Không, sát thủ...
- Lê Trọng Nhân, hacker đang đi du lịch, ta là người Việt Nam. Anh Không sao? Cám ơn vì đã đưa tớ xuống. Mọi người gọi tôi là Nhân là được.
- Không có gì.- Anh Không trả lời, mắt vẫn nhìn chăm chú vào cuốn sách.
- Lũ mọi à? – Vai quần chúng Ất
- Các người thôi đi! – Chiêm Lam lên tiếng.- Rất hân hạnh được quen biết, đáng yêu tiểu đệ đệ!
Ặc, cũng chỉ vì hình dáng bên ngoài của Nhân lúc này, tóc đen húi cua, mắt đen láy, blah blah nói chung là dư chuẩn soái ca. (YY phát) Nói chung là mị lực EX già trẻ nam nữ thông sát.
-Tiểu bạch kiểm, hừ hừ.. Một tiểu bạch kiểm khác ghen tị.
Sau đó Trịnh Xá hỏi:
-Có ai biết tiếng Nhật không, chúng ta cần một ít tiền Nhật chứ? Chúng ta không thể ngủ bảy ngày ngoài đường, đúng chứ?
- Ta biết.- Tề Đằng Nhất, Yên Vi và Nhân đồng thời đáp.
Trịnh Xá đang muốn nói tiếp, không nghĩ tới Triệu Anh Không vẫn một mực lạnh lùng lại đột nhiên nói:
- Ta cũng biết tiếng Nhật.. Có thể hỏi ngươi tại sao lại cần bản đồ vị trí chùa miếu không?
Trịnh Xá nhìn tiểu cô nương băng lãnh này cười cười nói:
- Bởi vì trong thế giới phim kinh dị này đến Quỷ Hồn nguyền rủa cũng đều có, vậy sao lại không có những chỗ giải trừ nguyền rủa như chùa miếu chứ? Nếu nơi này không thể dùng cách tư duy của thế giới hiện thực vậy thì dùng phương pháp tư duy của thế giới phim kinh dị đi, ta nghĩ như vậy.
Triệu Anh Không bỏ sách xuống nói:
- Ngươi rất thú vị, vừa rồi tựa hồ như một kẻ ngốc có thực lực mạnh, bất quá hiện tại xem ra rất có dáng vẻ một đội trưởng... Được rồi, ta gia nhập tiểu đội này.
Trịnh Xá nhìn tiểu cô nương cười đầy thiện ý, Chiêm Lam ngồi cạnh hắn chợt nói nhỏ:
- Trong nhà còn có một cô nhóc nữa đó...
Hắn vội hắng giọng nói:
- Cứ như vậy đi, đúng rồi, Zero, cố gắng từ chỗ hắc đạo mua một ít súng lục về đây, ta còn nhiều linh loại đạn, tranh thủ cấp mỗi người một vũ khí tương xứng...
Zero bỏ khối vàng vào túi, hắn vẫy tay đi khỏi bóng râm, lúc này bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, trong công viên một vài lão nhân cùng tiểu hài tử đang vui đùa nghỉ ngơi, thoạt nhìn đầy vẻ yên bình.
Nhưng ai biết được? Đây là thế giới phim kinh dị. Bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Là mình, là đồng đội, hay những người vô tội ngoài kia? Bỏ đi những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, Nhân tận hưởng một chút bầu không khí tĩnh lặng trước cơn bão này.