Chương 6: Chiến thắng, chiến lợi phẩm.

Vô Hạn Vô Hạn

Chương 6: Chiến thắng, chiến lợi phẩm.

Từ sau khi bị mất đôi chân, Nhân luôn tìm cách để lấy lại nó, bằng các biệp pháp điện trị, thay mô nhân tạo, ….
Nhưng kết quả cuối cùng nhất, lại không theo ý của cậu nhất.
ZAC11, thuốc giúp cậu đẩy não lên công suất 70%, sẽ giúp cậu điều khiển đôi chân trực tiếp từ não bộ, nhưng nắng lượng tiêu hao lại là một bộ phận cơ thể khác, có thể là mắt, là tay, là **, hay chính cả bộ não của cậu.
Giờ đây trên tay Nhân là một lọ thuốc, trông giống như một lọ Vitamin thông thường nhưng trên nó lại ghi là; ZAC13.
- Chẳng muốn dùng thứ này chút nào, nửa tiếng là hói…
Bật nắp ra, uống cái chất lỏng sền sệt đó vào, Nhân nhăn mặt, cái thứ cứ giống như một sự tổng hợp tất cả chất nhờn trên thế gian, nhưng lại tan ngay khi vừa xuống dạ dày, từng luồng điên truyền lên truyền xuống khắp cả thân thể, cơ bắp nóng dần lên.
- Đến đây nào! To xác rẻ tiền!
Quệt môi, Nhân lao vào đối thủ của mình.
Gồng tay lên hết sức, cơ bắp của Nhân hơi phình lên, Tsuchigumo nhìn một cách khinh thường, để mặc Nhân lao đến với tốc độ làm ra từng tiếng nổ bạo trong không khí, hắn cảm thấy chẳng đáng, không có một kẻ nào có thể so sức mạnh với Tsuchigumo,. Nhưng hắn đã lầm, khoảnh khắc mà tay Nhân co lại, cơ bắp nhìn thậm chí còn nhỏ hơn trước nhưng lại có hơi nước bốc lên, Tsuchigumo cảm nhận được nguy hiểm nhưng đã chậm.
" Đoàng "
Như một tiếng pháo nổ, nó đập vào chân của tên khổng lồ.
" Răng..rắc." Tiếng xương nứt vỡ.
Tên yêu quái gầm lên trong đau đớn, nó quay sang đập kẻ đã tấn công mình bằng đôi tay nặng cả tạ, một cú đánh như trời giáng, Nhân bị nện rớt xuống hố, cu cậu chưa kịp thu tay từ thế tấn công thứ nhất của mình, con yêu quái này đúng chất da dày thịt béo, cú đấm đó có thể đục thủng Empire State Building từ trên xuống mà chỉ làm nó nứt xương. Liếm môi, phun ra dám máu ứ là tổn hại trong đòn vừa rồi, cả hai nhìn nhau, rồi gầm lên, lao vào như hai con mãnh thú, từng cú đấm có thể dễ dàng phá vỡ cả một tòa nhà cao tầng, tốc độ gây ra cả âm bạo, đấu trường của cả hai di chuyển hang cây số. Vùng kinh thành Kyoto giờ đây như bị một cơn động đất tànphash, nhà của nát tan, đường xá bị cày nát, chỉ trong vòng mười lăm phút, một phần mười Kyoto đã bị hủy hoại.
(Lần đầu viết cảnh đánh nhau, cần lắm góp ý, vì main cũng chưa có skill gì nên miêu tả hơi sơ sài)
" Đấm Đinh"
Lại một cú đấm xuyên phá từ Nhân, Tsuchigumo đã dính cú đầu tiên, ngay tại đầu trận nó đã lâm vào thế bất lợi, vết nứt ở chân cộng thêm ưu thế tốc độ, thân hình nhỏ nhắn của Nhân đã làm nó luôn ở thế hạ phong. Và điều gì đến sẽ đến, Tsuchigumo tù bỏ việc phòng thủ chân mình, nó nắm hai tay lại, làm tư thế giã chày hướng về phía đối thủ đang tiến đến, lại một cú đập có thể thổi bay vài cái tháp Tokyo, nhưng, nó không cảm nhận mình đập trúng. " Thua rồi sao.. haha" cảm giác mê muội lan tràn toàn thân Tsuchigumo. Đó là một cú đấm từ huyệt thái dương của Nhân, cậu đã cưỡng chế thân thể thực hiện hai lần " Soru" tạo thành một thức ngắn của " Geppou", nếu không cậu đã tan nát dưới đòn của Tsuchigumo.
- Ngươi là một đối thủ đáng gờm. Nhưng xin lỗi, ta còn đồng đội ở phía sau.- Nhân nâng một gối lên, vươn hông, nhấc cao bàn chân, một đòn cấm sử dụng của Vovinam, một cú đá chẻ.
Thân thể của Tsuchigumo biến mất vài giây sau đòn kết liễu. Còn lại ở đó là một thanh thương dài. Nhặt lên, Nhân nghe thông báo từ Chủ Thần:" Hoàn thành nhiệm vụ ẩn, đánh bại nhận được sự thừa nhận từ Tsuchigumo, nhận 8000 điểm tích phân, một chi nhánh phụ tuyến cấp A. Thu được đạo cụ Ngự Ma*Thanh Cang Thương, là vũ khí diệt ma trôi nổi trong Địa Ngục Lữ, sau khi giết chết yêu quái bất kỳ nhật được."
Thanh Cang Thương là một thanh thương dài, cán trơn, mũi thương hơi rộng, màu xanh, vừa có thể đâm vừa có thể chặt, một vũ khí rất hợp ý Nhân.
- Còn sáu phút, mất ngón chân sao? Thiệt tình, vẫn chưa hoàn thiện, may mà Chủ Thần có chức năng trị liệu. Đi tìm cô nàng kia thôi.
Nhân tìm thấy Anh Không ở một khu thành cổ ngược hướng với trung tâm trận chiến. Cô nàng đã làm khá nhiều ký hiệu để lại cho cậu.
- Tôi xin lỗi, là do tôi quá yếu. – Giống như đã chạm đến một vết thương lòng nào đó, giọng cô bé hơi nghẹn.
- Không sao. Có tôi. – Nhân mỉm cười một cách tự tin. Tìm chỗ ở thôi, tám giờ đón tàu về với họ, tôi nghĩ chúng ta đã tìm được thứ cần thiết.
Trên đường đến sân ga, Anh Không hỏi:
- Tôi có thể theo cậu để huấn luyện không?
- Được chứ, rất sẵn lòng.
Nhân vui vẻ đáp, có vẻ cô bé đã mở lòng với cậu.

P/s: Vẫn không đủ nghìn chữ, rang viết thêm rồi mà viết không nổi, các bác góp ý thì góp ý chứ vẫn vote cao cao cho em nhé.