Chương 5: Đối thủ đầu tiên

Vô Hạn Vô Hạn

Chương 5: Đối thủ đầu tiên

Sau bữa trưa, cả đoàn tiếp tục thương nghị về các hành động kế tiếp, Zero muốn tìm một điểm ngắm bắn thích hợp nên đội đi tìm trợ giúp chỉ có sáu người, Trịnh Xá, Chiêm Lam, Trương Kiệt và Tề Đằng Nhất sẽ đi tìm ở các chùa miếu trong thành phố, Anh Không và Nhân sẽ đi tàu đến vùng Kyoto để tìm kiếm sự trợ giúp của một vài thế lực siêu nhiên khác. Xem ra mọi người chỉ hy vọng một ít vào chùa miếu, dù sao Nhân vẫn chưa được tin tưởng, và bọn họ còn có linh loại đạn, nên không e ngại quỷ hồn mấy. Chỉ có bản thân Trịnh Xá mới biết, sự kinh khủng của chú oán vượt xa tưởng tượng của bất cứ kẻ nào. Nguyên nhân chính là vì không biết nên không sợ, nếu như là một con Alien có thể nhìn thấy được, có thể chạm vào được đứng trước mặt bọn họ, bọn họ có thể sẽ biết thế nào là sợ hãi. Nhưng bọn họ chỉ xem phim, lại không có cảm giác nhạy bén như của Trịnh Xá để cảm nhận sự kinh khủng của chú oán, sau khi có được linh loại đạn, ngoại trừ can đảm ra, trên thực tế bọ họ căn bản không có bất cứ thứ gì để bảo vệ tính mạng.
-Đã ba giờ rồi sao? Đi thôi, hi vọng có thể tìm được thứ chúng ta cần.
Sau khoảng nửa giờ, ga tàu Kyoto.
-Này, đây là lần đầu tôi đi tàu điện ngầm đấy.- Nhân cố mở đầu câu chuyện.
-Ừ.- Anh Không lạnh lùng đáp.
-Này, cậu nói gì đi chứ.. Nhân có vẻ hơi thất vọng, nó rất thích Anh Không, từ kh trong tiểu thuyết đến khi thấy được người thật. – Uống chút gì không? Tôi đi mua cho, tranh thủ mua chút gì ăn xế luôn, chắc cậu mệt rồi.
-Trà sữa.. Lại một câu trả lời cụt ngủn. Cũng chả quan tâm người còn lại đang ngồi xe lăn.
-Ở đây đợi một chút.
" Cuối cùng cũng có một điểm khiến Anh Không giống một cô gái, rất mơ mộng mà." Vừa lăn vừa suy nghĩ lung tung. Chỉ khoảng mười lăm phút sau, Nhân trở lại với một túi đồ trên tay, nhưng đứng chờ cậu không phải là Anh Không mà là một tên mang áo choàng tay dài che mặt. Đoán ra được điều gì, Nhân nén giận hỏi:
-Xin lỗi, cho tôi hỏi ông có thấy cô gái tóc ngắn nào đứng đọc sách ở đây khi nãy không?
Tên áo choàng không trả lời mà vứt cho Nhân một tờ giấy rồi bỏ đi. Hắn không đuổi theo, tên kia có một đôi mắt màu lục bích, đôi mắt không phải của loài người, và trên tờ giấy, chỉ vỏn vẹn vài chữ:
"Một tiếng sau, một trăm cây số về hướng Tây"
Nhân nhìn lại, đó là hướng của thành Kyoto, tòa thành cổ lão nhất, và là nơi mà Nhân và Anh Không đang muốn đến.
Khi Nhân tới nơi, cậu đã gần như không thể kiểm soát sự phẫn nộ của mình. Anh Không đang bị treo ngược, toàn than đầy vết máu, nhìn cũng biết, cô đã trải qua một cuộc chiến mà diễn biến là đơn phương nghiền ép
-Ra đây đi, tên khốn. Ta biết ngươi đang ở đây.
- Kurraaa..
Một giọng cười ma quỷ, hắn đi ra từ trong bóng tối, thân hình khổng lồ, bốn tay, trên tay quấn một bầu rượu, và khi cái mặt nạ mang tiêu chí Trăng Máu của hắn hiện ra, Nhân đã biết kẻ mà họ dây vào, bằng một giọng trầm thấp, cậu gọi lên một cái tên:
-Tsuchigumo!
Lời tác giả: Tsuchigumo- Hình tượng lấy từ Nurarihyon no Mago (Bách quỷ dạ hành), cái mắt nạ giống Thresh Huyết Nguyệt nên tui cho thành Trăng Máu luôn.
Tsuchigumo là 1 yêu quái cực mạnh, được con người gán như thiên tai: "Khi đã gặp thì phải nín thở cho nó đi qua." Với sức mạnh khủng khiếp như vậy, hắn đã đánh cho bách quỷ dạ hành của Rikuo tan tác trong lần giáp mặt đầu tiên. Tuy nhiên sau đó, hắn cũng đã bị Rikuo cùng với Tsurara & Itaku đánh bại bằng Matoi trong trận tái đấu. Nay hắn đã bị Seimei bán vé 1 chiều xuống chầu diêm vương.
Với bản tính hiếu chiến của mình, Tsuchigumo luôn săn tìm những kẻ mạnh để đánh nhau. Ngoài ra, hắn cũng là 1 "masochist"(khổ dâm) hạng nặng.
Tsuchigumo vừa cười một cách điên cuồng vừa nói, từng lời của hắn mang theo từng ngụm không khí khiến người ta nghẹt thở:
-Đến đây nào, tên nhóc, ta có thể cảm nhận được sức mạnh của ngươi, đến đây.
Dứt lời, một võ đài đã được dựng lên. Như đã không thể chịu nổi nữa, hắn ném bình rượu về phía Nhân, và sau đó là:
"Rầm"
Cả bầu rượu và mặt đất nơi Nhân đứng bị nứt toát, từng đường mạng nhện hiện ra quang một hố bán kính năm mét đã chứng tỏ uy lực của một cú đấm này.
-Không trúng sao? Hà hà..
Bụi mù tan hết, Nhân đang lơ lửng đằng sau, một tay ôm Anh Không, tay kia nắm chặt, từng đoàn gân xanh hiện lên, cậu đang rất phẫn nộ, mà cũng rất hưng phấn. Đối thủ đầu tiên kể từ khi đến Vô hạn khủng bố, một đối thủ hợp sức, dựa theo đánh giá của Chủ Thần. Cậu cảm giác được, vết bớt sau lưng mình hơi nóng lên, máu, cũng như đang được thiêu đốt. Anh Không đã hơi tỉnh, đặt một dấu ra hiệu cho cô nàng rời đi, Nhân quay về phía đối thủ của mình, hét lớn:
-Đến đây nào! Thằng khốn! Để bố mày cho mày biết, thế nào mới là đánh nhau!