Chương 7: Trở về, đêm trước bước ngoặt

Vô Hạn Vô Hạn

Chương 7: Trở về, đêm trước bước ngoặt

Khi Anh Không và Nhân về đến khách sạn Dương Quang thì thấy mọi người đang ngồi tại phòng Trịnh Xá, sắc mặt ai nấy cũng âm trầm.
- Tiêu Bính Ất đâu rồi? Chuyện gì đã xảy ra vậy?- Nhân tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.
Dù thiếu mất một trong ba diễn viên quần chúng trong nguyên tác, có vẻ sự kiện xem trộm yên Vy vẫn diễn ra.
- Cậu ấy chết rồi sao? Tại sao mọi người không đi chung?- Sắc mặt Nhân càng lúc càng âm trầm. (Oscar cmnr)
Tỏ vẻ hơi khó chịu, Nhân bảo Anh Không:
- Cậu kể cho họ nghe chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm nay đi.
Nhân và cô bé đã đồng ý với nhau là chuyện ở Kyoto, sẽ là một cuộc chiến tranh giành một món vũ khí giữa yêu quái và âm dương sư, Nhân lập mưu trộm được món bảo vật đó và thoát khỏi mà không bị nghi ngờ. Lúc này, Anh Không bỏ cuốn sách xuống và mở đầu bằng giọng cười lạnh:
- Có mấy kiểu chết này rất thú vị a, trên trang web cảnh sát lại xuất hiện vài kiểu chết mới lạ nữa. Một thanh niên được tìm thấy trong ống xả nước nhà vệ sinh, trong ống nước đường kính mười mấy cm, cả người hoàn toàn bị ép thành một khúc lạp xường, khớp xương, nội tạng, huyết nhục toàn bộ co thành một khối, đến khi được kéo ra thì đã không thể nhìn ra người nọ cuối cùng là thành bộ dạng gì, thật sự là muốn tới hiện trường đi xem kiểu chết kỳ lạ như vậy một chút.
Triệu Anh Không cũng không để ý tới những người còn lại, nàng đi đến một cái ghế sa lon ngồi xuống rồi lầm bầm tự nói, đặc biệt khi nói xong câu cuối cùng, trên mặt tiểu cô nương tuấn tú vô cùng này lộ ra một nụ cười đầy huyết tinh, thấy vậy mấy người xung quanh đều cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên.
- Ngoài ra còn phát hiện bốn cỗ thi thể rất kỳ quái, trong đó một người toàn thân bị chia làm mấy trăm phần, mỗi một phần đều chỉ lớn cỡ móng tay, thoạt nhìn giống như là lựu đạn từ trong cơ thể hắn nổ tung, nhưng trên thực tế trong huyết nhục cũng không tìm ra được bất cứ thành phần thuốc nổ nào. Mặt khác có hai người là bội thực mà chết, sau khi pháp y kiểm tra, phát hiện trong người bọn họ ngoại trừ dạ dày tất cả nội tạng khác đều không có, mà trong dạ dày người này phát hiện thấy nội tạng của người kia, còn có một người...
- Đừng nói nữa!
Trịnh Xá kéo dựng Triệu Anh Không dậy, cuốn sách rơi xuống đất, hắn phẫn nộ quát:
- Ngươi kể lại chi tiết mấy chuyện này làm gì? Muốn cho chúng ta toàn bộ đều mất tự tin sao? Ngươi muốn đả kích tinh thần chúng ta sao? A! Ngươi cho rằng một đám người ngay cả ý chí phản kháng cũng không có sẽ có thể chống đỡ được thời gian bảy ngày sao?
Ánh mắt thờ ơ của Triệu Anh không trong chốc lát trở nên sắc bén, nàng lạnh lùng nói nói:
- Buông ta ra...... Thích nói như thế nào là chuyện của ta, gia nhập đoàn đội này, nhưng không đại biểu rằng ta sẽ thừa nhận thân phận đoàn viên của các ngươi, trong mắt ta, ngoại trừ Nhân đại ca và Zero có tư cách làm đội viên của ta, toàn bộ các ngươi...
Trịnh Xá còn muốn nói gì đó, nhưng trên cổ tay hắn chợt đau đớn, máu tươi lập tức phun ra, một cảm giác nguy hiểm bùng lên trong nháy mắt. Bàn tay nhỏ nhắn của Triệu Anh Không không ngờ phảng phất sắc bén như lưỡi đao, nhẹ nhàng hoa lên, mạch máu trên cổ tay Trịnh Xá đã bị cắt đứt, hơn nữa cô nương này lại càng tiến sát vào lòng hắn, cổ tay giơ lên đến cắt về phía động mạch lớn trên cổ hắn.
Trịnh Xá phản ứng cực nhanh, " Cảm giác này..", Trịnh Xá cảm thấy tử vong đang đến gần, hắn ngay lập tức tiến vào trạng thái AND tầng thứ nhất, nhưng cảm giác cái chết vẫn không giảm xuống, lúc này, trong cơ thể hắn, một thứ hocmoon kỳ dị bắt đầu tiết ra, Trịnh Xá có cảm giác như mình có thể điều khiển từng sợi cơ bắp của mình," Nếu trúng một đá này, cô bé sẽ chết.", lý trí Trịnh Xá bảo như vậy, nhưng một cảm giác gì đó cứ xông lên đầu. Bỗng, động tác của cả hai dừng lại. Như một cuộn phim bị ai đó bấm nút Pause, khoảnh cách giữa cánh tay Anh Không với cổ Trịnh Xá chỉ còn vài mili mét, cũng như chân của Trịnh Xá đã dính sát vào ngực Anh Không. Cả phòng im lặng vài giây.
-Là ta. – Nhân lên tiếng.
-Các người vẫn chưa nhận thức được tầm quan trọng của vấn đề sao?- Nghỉ một chút lấy hơi- Còn về năng lực này? Đôi khi chúng ta sẽ mất đi thứ gì đó và nhận lại một vài thứ khác, được chứ? Ta sẽ giải thích sau.
Trong phòng lúc này có rất nhiều người muốn hỏi nhưng lại thôi
Nhân lại tiếp tục:
-Chiều nay, ta và Anh Không đến Kyoto và đã trộm một vài thứ.- Một chai nước trong phòng bị nâng lên, rót vào ly rồi bay lại gần Nhân.- Kiểu kiểu như này, rất tiện dụng đúng không?
Nhân lại rút ra vài thứ từ túi ba lô treo sau xe lăn, một chuỗi tràng hạt, một cây trượng và một đôi giày vải.
-Tụi yêu quái và âm dương sư tranh giành nhau mấy thứ này, nên ta nghĩ nó có ích.
- Bây giờ có thể nói, ngoài chúng ta, chỉ còn ba người mới và tên đeo kính..
- Sở Hiên.- Trương Kiệt nhắc.
- Và Sở Hiên.
Chiêm Lam vuốt vuốt trán cười nói:
- Nếu cứ tiếp tục với tốc độ như vậy, chúng ta căn bản khó có khả năng chống đỡ qua thời gian bảy ngày a, như vậy có nên liên lạc với Sở Hiên một chút hay không?
Trịnh Xá cắn chặt răng:
-Không. Nếu hắn muốn trở lại, hắn sẽ liên lạc.
Có vẻ như Trung Châu hiện tại vẫn chưa biết tầm quan trọng của Sở Đại Thần, Trịnh Thẩm Thẩm vẫn còn chưa rút ra được bài học cho bản thân. Nhân hơi thở dài trong lòng, nó đang sắp xếp cho việc trong nguyên tác xảy ra nhưng lại không muốn Yên Vy chết." Có lẽ phải chơi bài của mấy ông c*ng *n"
(Tác giả không biết ghi vài thứ kiểu vậy có bị Lão Đại cho ra đảo không)
-Được rồi! Đêm nay chúng ta sẽ chia nhau trông coi kinh phật. Tề Đằng Nhất, Thuân Chúng Đình, Minh Yên Vi một tổ, ta và Chiêm Lam, Trương Kiệt cùng Zero, Nhân cùng Anh Không, mỗi tổ canh hai giờ, từ mười giờ đến năm giờ sáng, được chứ? Thuân Chúng Đình, tôi sẽ đưa cậu thêm đạn, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi.
Nhân lấy khẩu súng từ tay Thuân Chúng Đình, " Cũng ra dáng đội trưởng đấy, Trịnh Xá, nhưng ngu ngốc đến nỗi giao sung cho tên không đáng tin như vậy…. não tinh tinh"
Nhân xung phong trực ca đầu, cậu muốn chợp mắt rồi xem vở kịch vào ngày hôm sau.
Lời tác giả: Cảm thấy rất cố gắng, mọi người thấy không hợp lý chỗ nào thì comment để sau này mình chỉnh, lần đầu đánh quá 1,3k chữ:)))