Chương 9: Bãi rác thế giới

Vô Hạn Tuần Hoàn

Chương 9: Bãi rác thế giới

Bỏ qua phần giới thiệu....

"Được rồi? Cậu chắc chắn muốn làm việc tiếp chứ? Hay đợi đến tuần sau cho khỏe hẳn?" Hayato-senpai một mặt vẫn còn có chút nghi ngờ, ôn hòa hỏi lại một lần nữa. Sau đó cả ba đạo ánh mắt đều chăm chú nhìn lấy tôi, bầu không khí có chút đông cứng cùng nghiêm túc.

Sặc, áp bức từ ba người hợp lại không kém gì so với Yoshi a! Toàn là đến từ Thứ Nguyên càng cao hơn tồn tại. Đẳng cấp chính là đẳng cấp... Tôi không có trình để đấu lại.

"Ai! Em tốt rồi mà, mọi người không cần lo lắng!" Một lần nữa, tôi vỗ ngực đảm bảo.

Không hiểu sao, ngay sau khi tôi nói xong, thì Sakuno cùng Fukawa-senpai đều dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi. Chắc là cảm nhận nhầm thôi.

Mà Hayato-senpai nghe tôi nói không có chuyện gì về sau, liền thở dài một hơi, giống như thương cảm, hoặc là cảm thán mà vỗ vai tôi, không nói thêm gì rồi đi về nơi làm việc của mình.

"Yên tâm đi Thất Quân, nếu cậu còn sống sau ngày hôm nay, đảm bảo tôi sẽ trả lương sớm cho cậu..."

Tôi nghe câu nói sau cùng của Hayato-senpai, trong đầu là một mảnh nghi hoặc. Cái gì sống sót? Cái gì trả lương sớm? Mà nếu là trả lương sớm thì tốt rồi, đỡ đi một phần nợ nần.
Nhưng chẳng hiểu sao, tôi đột nhiên lại có dự cảm xấu.

"Vậy thì... mười mấy phút nữa gặp mặt, Hayato-senpai, Fukawa-senpai cùng Hanabi!"

Tôi mở cửa ra, bước vào trong phòng rửa bát.... Nhưng ngay lập tức lại lui ngược ra ngoài, đóng cửa lại, mặt không cảm xúc mà nhìn lên trần nhà hồi lâu.... Một lúc sau liền chân mềm nhũn khụy xuống đất, mặt trắng bệch thở dốc, tay phải không tiếng động bóp lấy ngực phía bên trái. Giống như thằng lên cơn đau tim sắp chết rồi ấy.

Tôi vừa nhìn thấy cái gì đây? Địa Ngục? Bãi tha ma? Một con Yandere nào đó đang hắc hóa cầm dao?
Tất cả đều không là gì đối với cảnh tượng tôi vừa chứng kiến.

Một căn phòng.... chứa đầy bát đĩa chén chai lọ các kiểu.... Phải nói là đâu đâu cũng có! Từ cái chậu cho đến từng góc nhỏ trong phòng.... tất cả đều chứa đầy vật thể quen thuộc cùng với mùi nồng tanh không thể thân quen hơn...

Nhìn chưa đầy đến giây thứ nhất, tôi có cảm giác dường như mình vẫn đang ở trong cái cơn ác mộng khủng bố tinh thần sáng nay. Giây thứ hai, tôi chỉ có một câu hợp lý nhất ở đây, trong cái căn phòng tuyệt đối ác mộng này!

"Bãi rác thế giới..."

Giờ phút này, tôi đã hiểu cái ánh mắt thương hại đó, cùng với câu nói tràn đầy vẻ bi thương của Hayato-senpai. Nếu như tôi nhận ra sớm hơn, thì có lẽ đã không phải như bây giờ chứ?

Mà sao tôi nghỉ không một ai phụ trách nhiệm vụ thế! Bộ không có ai thay thế hả?

Nhưng.... tất cả tựa hồ đến quá muộn một chút.
"Đệt! Liều mạng! Vì một tương lai tươi sáng hơn!" Tôi hít sâu một hơi, vẻ mặt "tráng sĩ một đi không trở lại" tiến vào trong căn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa...
Hẹn gặp lại, thế giới của tôi...
Một tiếng sau, tôi ngồi bệt trên ghế cửa hàng, thân thể tan rã mà yếu ớt kêu lên:
"Cứu... Bồi bàn, à nhầm, Hayato-senpai.... Làm ơn cho em một cốc nước lọc."
.........
Ực ực, sống rồi! Tôi rốt cuộc cũng sống rồi!
Chưa bao giờ tôi cảm thấy cuộc đời này lại quí giá như ngày hôm nay. Chúa ơi! Cảm ơn người vì đã cho con tồn tại ở trong thế gian tràn đầy ánh sáng này....
Cảm ơn... (tỉnh lược vô số chữ)

"Dừng! Dừng ngay lại bản diễn thuyết vớ vẩn của anh lại ngay! Đồ baka!"

Hanabi ngay lập tức cắt đứt lời nói tràn đầy tình cảm cùng yêu đời của tôi.

"Khặc khặc.... Nhầm lẫn..." Tôi vội vã cười làm lành. Nói đùa! Làm sao có thể dám đắc tội với cấp trên của mình được. Đặc biệt là vị mỹ nữ này, nếu tôi chỉ cần sờ soạng cô bé một cái thôi... Các thanh niên ngoài kia đảm bảo sẽ chăm sóc tận tình chu đáo, miễn phí cho một vé xuống Địa Ngục, thảnh thơi mà ngồi uống trà với Diêm Vương.

"Có mỗi việc nhỏ nhặt như vậy thôi mà cậu cứ như sắp chết đến nơi rồi vậy, không thể yếu đuối cùng ngu ngốc hơn." Fukawa-senpai khinh bỉ nhìn tôi.
Hayato-senpai vội vã nói:

"Tất cả mọi người đều dừng ngay lại việc này đi... chúng ta có chuyện quan trọng hơn, chẳng phải sao?"

Ồ! Chuyện quan trọng?
Tôi cùng với Hanabi nghi ngờ nhìn nhau một cái. Nhưng Hanabi ngay lập tức quay đầu đi, không thèm ngó nhìn, còn tôi cũng chỉ biết cười khổ.

"Ừm.... Vậy đó là chuyện gì vậy, senpai?" Tôi tò mò hỏi.

Nghe thấy tôi hỏi, cho dù ôn hòa vững vàng như Hayato-senpai khuôn mặt cũng mang theo một chút đỏ bừng, ánh mắt dường như dò hỏi hướng vể phía Fukawa-senpai một cái.

Mà Fukawa-senpai thậm chí còn phản ứng mạnh mẽ hơn thế nữa, khuôn mặt cùng tai đỏ ửng lên một mảnh, nhiệt độ tăng mạnh, tôi nghi ngờ rằng lúc này chỉ cần cho đá lạnh gần sát tiền bối, cũng đủ để tan thành nước.

"Nói thì nói đi! Còn xấu hổ như vậy!" Fukawa-senpai mạnh mẽ quát, dường như cũng muốn che dấu đi sự xấu hổ của chính mình.

Mà tôi, là một cái lịch duyệt lâu năm, trải qua vô số chuyện đời (anime). Có tình huống nào mà tôi không thể không biết được chứ? Lập tức tôi đoán ngay ra ẩn tình do phản ứng của hai tiền bối.

"Chẳng.... chẳng lẽ hai người..." Tôi không khỏi ngẩn người, lắp bắp hỏi.
Cả hai tiền bối nhìn thấy tôi có vẻ đã phát hiện ra, đều chăm chú gât đầu. Hayato-senpai bù luôn vào trong câu, đồng thời giải đáp nghi ngờ của tôi.

"Hai người chúng tôi... đã bắt đầu kết giao!"

"A!" Tôi tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên xuất phát từ trong nội tâm. Cả bên cạnh Hanabi cũng là khuôn mặt bất chợt lóe lên một tia ngạc nhiên tột độ, sau đó dùng không mấy quen thuộc câu nói chúc mừng, giọng nói êm tai dễ nghe:

"Vậy thì... chúc mừng hai người rồi! Hayato tiền bối cùng Fukawa tiền bối."

"Em cũng vậy! Chúc hai người có thể thành công tiến thêm một bước nữa, lúc đó nhớ mời hai bọn em đấy!" Tôi cũng vội chúc phúc, đồng thời dùng ánh mắt "đàn ông ai cũng có thể hiểu" nhìn Hayato-senpai.

"Cái thằng này..." Hayato-senpai đương nhiên nhận ra ánh mắt của tôi, có chút dở khóc dở cười lẩm bẩm.

Mà Hanabi sau khi chúc mừng xong, ánh mắt có chút hâm mộ nhìn cả hai người, sau đó không biết nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng lên, lén nhìn tôi một cái. Tôi đương nhiên cũng có thể phát hiện được, quay mặt nhìn lại, chỉ thấy Hanabi đã quay đi ra chỗ khác.

Không hiểu cô bé này đang nghĩ gì nữa...