Chương 6: Yoshi

Vô Hạn Tuần Hoàn

Chương 6: Yoshi

Sáng sớm, mặt trời bắt đầu từ phía Đông mọc lên, những tia nắng đầu tiên cũng lại bắt đầu chiếu xuống đường phố, ánh sáng xua tan đi bóng tối, tạo thành một con đường rải đầy ánh sắc hoàng kim.... Cảnh đẹp khó người nào có thể ngoảnh mặt không nhìn.

Bắt đầu một ngày mới! Một ngày thật yên bình.

"Reng!... Reng!... Reng!" Nếu không có tiếng chuông báo thức ồn ào mà nói.

Tôi nghe thấy báo thức reo, trong lòng mệt mỏi khó chịu, nhưng vẫn theo thói quen thường ngày mà vươn tay ra, cầm lấy điện thoại mà tắt đi. Hài.... có lẽ ngày hôm qua ngủ quá muộn, cho nên tôi lúc này lười đến nỗi không thèm mở mắt.

Hết cách rồi, tất cả đều tại vì chăn quá ấm!

Trong nội tâm muốn nghỉ ngay ngày hôm nay, nhưng lại nghĩ đến tình cảnh nhà nghèo éo le thế kia.... Tôi rùng mình, cơn buồn ngủ chợt biến đi đâu mất.

"Ư ư..." Rên rỉ có cũng như không, tôi bắt đầu run rẩy mở mắt ra, cả người thì giống như có một quả cân nặng vài trăm kg đè lên vậy, căn bản là không dậy nổi! Nhưng có một điều may mắn đó chính là, tại trong người tôi còn có một số vấn đề khiến người ta mặt đỏ không thôi vẫn chưa được giải quyết.

Cho dù không muốn dậy cũng phải dậy!

"Ây... Đi vệ sinh nhẹ thôi a!" Chỉ trong phút chốc, bộ não suy nghĩ di động với vận tốc không tưởng, tôi tưởng tượng ra cảnh mình "dấm đài", mặt chợt tái xanh, tinh thần lực ngay lập tức bùng nổ! Dùng tốc độ khủng khiếp nhất vào trong nhà vệ sinh.

Đôi chân nhanh chóng đi vào giải quyết vấn đề riêng tư vài phút sau đó, tôi bắt đầu gấp lại chăn gối, đi vào lại trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt (lần trước vào quên mất), rồi thay quần áo ngủ bằng bộ đồ thường phục để đến trường đại học Osaka.... tôi trong miệng còn hơi ngái ngủ tiến dần đến bên tủ lạnh.

Mở được cánh tủ cửa lạnh, tôi giật mình, tay phải không khống chế được mà run rẩy.

"Cái... Lại quên mất không mua sữa rồi..."

Tôi không khỏi ỉu xìu, mì tôm ngày hôm qua đã dùng hết mất, gia sản không có, nợ nần chồng chất, còn cả cái căn hộ này nữa....

Liếc nhìn một phần đã dường như hỏng hết căn trọ, tôi không thể không quay mặt đi, căn bản quá đau lòng a!

"Hôm nay xác định nhịn ăn vậy." Khóc thầm ở trong lòng, tôi bắt đầu khóa cẩn thận khóa cửa lại, chân đạp giầy bước tới trường đại học.

Buổi sáng lúc này thậm chí chưa đến bảy giờ, trên đường đi học đã xuất hiện đông đúc sinh viên, náo nhiệt từng tiếng nói cùng tiếng cười đùa, dường như qua năm tháng từng ngày, cũng chưa bao giờ mất đi.

Năm nay mới sang xuân, tại bên cạnh con đường làm bằng xi-măng sớm đã có những cây anh đào nở hoa. Bất chợt không biết từ lúc nào, cơn gió nhẹ bỗng chốc thổi qua, nhàn nhạt màu hồng hoa anh đào bay theo gió, tựa như một trận hoa vũ tuyệt đẹp, khiến cho tôi không khỏi ngước nhìn mà cảm thán.

Hít sâu vào một hơi, dường như phiền muộn trong lòng cũng giảm đi một chút, tôi lại bắt đầu bước đi, đến lớp ca khóa học tập theo thời khóa biểu.

"Ây! Ngày hôm qua còn sống tốt chứ Thất Minh?!" Tôi ngồi vào trong ghế, vốn đang định làm một cái sinh viên yên tĩnh cùng gương mẫu, thì đằng sau đột nhiên có thằng tập kích lấy vai, vốn thương thế chưa khỏi lâu tôi bị một quả đập như thế, đau không cần phải nói a!

"Đệt! Yoshi! Đánh thì đánh nhưng không cần phải đánh mạnh như vậy chứ?!"

Tôi khóe mắt có chút giật giật, cái giọng nói không thể quen thuộc hơn này, chỉ có thể là Yoshi thằng bạn của tôi.

Quay người lại, chỉ thấy một cái khuôn mặt trắng noãn, tinh xảo ngũ quan, ăn mặc thường ngày khá bảnh bao kín đáo, nhìn biết ngay là một người nhà có điều kiện. Hơn nữa nhìn nụ cười của hắn kìa! Một nụ cười tỏa ra vô hạn ánh nắng, ấm áp lòng người.

Chỉ sợ loại người này chính là vô số nữ sinh mơ ước theo đuổi chứ?

Tsuchimiya Yoshi, 20 tuổi, là con trai trưởng của một gia tộc khá giàu có, nhưng mà tính cách lại khác xa với mấy tên hống hách kiêu ngạo khác loài kia, chính là rất hào phóng cùng dễ tính, hầu như chẳng ghét bỏ ai cả. Hơn nữa lại trời sinh đẹp trai, cho nên rất được nữ sinh hoan nghênh, hầu như ngày nào hắn cũng nhận được Love Letter.

Đây chính là mục tiêu phấn đấu của các nam sinh a!

Tuy nhiên, chẳng hiểu sao một thằng nghèo nàn khác dân tộc như tôi lại trở thành thằng bạn tốt với Yoshi được... Nhưng để mà nói ra, lý do gặp mặt khá củ chuối, có lẽ không nên nói thì hơn.

Mà cũng nhờ Yoshi thằng bạn tốt này, tôi mấy năm nay mới có thể sinh sống được, lúc đó kinh tế nghèo nàn lắm.

Nhìn thấy tôi ngày hôm nay có chút khác lạ, Yoshi dường như ý thức ngay ra được điều gì, khuôn mặt vẫn như cũ mà tươi cười hỏi, chỉ là trong ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt:

"Thất Minh? Có phải cậu lại nợ tiền rồi đúng không?"

"Khục..!" Tôi sặc nước miếng. Làm thế nào thằng bạn thân của tôi lại thông minh đến vậy? Rõ ràng tôi giấu rất kỹ rồi cơ mà?

"E!Eh! Làm gì có! Chú cứ đùa!" Phát hiện mình thất thố, tôi lúng túng quay mặt đi, dùng lời nói tràn đầy chính trực đáp lại Yoshi.

Nói thật, mấy năm này tôi có vẻ nợ ân tình của Yoshi hơi quá nhiều rồi, là một thằng con trai, cũng là một cái nhân loại, tôi đương nhiên phải có lòng tự trọng cùng áy náy chứ! Không thể để cho mình trở nên yếu đuối đến nỗi nhờ vả người khác nhiều như vậy được...

Yoshi nghe tôi nói, cũng không có đáp lại, chỉ là dùng ánh mắt thấu sự đời nhìn chằm chằm lấy, làm cho tôi cũng phải chảy liên tục mồ hôi hột.

Được một lúc sau đó, tôi rốt cuộc cũng không chịu nổi ánh mắt này, bại trận tại chỗ.

"Ai~ Đúng thật là tôi có nợ tiền... tổng cộng là 30 ngàn yên, cùng với cả tiền sửa chữa nhà cửa nữa."

Tôi cố ý nói từng này tiền ra, để cho thằng bạn thân biết khó mà lui. 30 ngàn yên không phải là chuyện đùa, không phải là lấy ra thì lấy ra được. Tin tưởng gặp số tiền này, Yoshi sẽ...

"Tưởng chuyện gì, 30 ngàn yên mà thôi! Yên tâm, tớ sẽ giải quyết cho cậu ngay! Bạn bè cả mà..."

Yoshi không để ý đến tôi khóe miệng còn đang giật giật, bàn tay dường như thấm qua băng mà lạnh lẽo đập một lần nữa vào vai, khiến cho tôi không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Đờ mờ nó đau a!

Đợi đến khi tôi tức giận ngẩng đầu lên, thì chỉ thấy Yoshi thằng này đang một mặt mang theo chút hổ thẹn, lúng túng, nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh tay rụt rè thu hồi lại. Tôi cũng không để ý cho lắm, trường hợp này hầu như ngày nào tôi cũng gặp, cho nên cũng là bình thường thôi....Mà phải rất cảm ơn cậu ta lần nữa đã giúp tôi! Ân tình để đó mai sau sẽ trả!



Cầu vote, cầu like fb, cầu cmt....Thanks!!