Chương 5: Tuần hoàn ác mộng

Vô Hạn Tuần Hoàn

Chương 5: Tuần hoàn ác mộng

Tôi bỗng nhiên mở mắt ra, đây là đâu?

Tại sao tôi lại ở đây?

Tôi không biết! Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, mình sắp chết tới nơi rồi! Có lẽ bởi vì đau đớn ở dưới phần bụng, cùng với rõ ràng một con dao đâm vào đó. Máu và nội tạng từ sâu trong thân thể dần dần lộ ra, tạo nên một bức hình kinh dị.

Lúc này, cơn đau bất chợt xông lên đầu óc của tôi.

Đau quá! Đau như muốn gào xé tôi ra thành hai nửa!

Tôi co giật lại, theo bản năng bàn tay ôm chặt lấy bụng, một dòng máu nóng hổi chảy vào tay, tôi chỉ cảm thấy thật ẩm ướt. Làm sao có thể? Tôi rốt cuộc đang bị cái gì thế này?

Đôi mắt vốn mới mở ra chưa đầy một phút trước bây giờ lại chuẩn bị đóng lại. Mí mắt của tôi nặng dần, tầm nhìn của tôi cũng dần bị bóng tối che khuất mất, thế nhưng tôi không quan tâm!

Có một thứ đáng để quan tâm hơn!

Cố gắng nén đi buồn ngủ, mặc kệ đau đớn đang dằn vặt thân thể, tay còn lại che đi miệng đã tràn đầy máu tươi, tôi cố gắng ngẩng đầu dậy, nhìn lấy chính hung thủ đã cầm dao đâm vào bụng mình. Không hiểu sao tôi lại mang theo một cảm giác bất lực cùng sợ hãi khi nhìn thấy mơ hồ thân ảnh trước mặt mình chưa đầy hai mươi cen-ti-mét này.

"Tại.... tại sao?" Tôi khạc máu, run rẩy hỏi một câu hỏi duy nhất như vậy, sau đó máu bắt đầu từ trong cổ họng ứa ra, thậm chí đảo ngược lên cả não bộ, làm cho tôi mất đi toàn bộ giác quan, mũi không thể thở được nữa, tất cả chìm vào trong bóng tối.

Đương nhiên, tôi biết rằng chính mình đã không còn khả năng sống sót nữa!

Nhưng làm sao tôi vẫn còn ý thức khi biết mình đã chết?

.......

Tôi lại mở mắt ra, nhưng lần này là không thở nổi. Thậm chí lúc này tầm nhìn của tôi đã từ lâu bị hắc ám chiếm đóng, chỉ còn chừa lại chút tia sáng nhỏ. Nhưng nó cũng sắp bị vùi lấp đi rồi!

Tôi chỉ là theo bản năng bưng lấy trái tim đã dính lấy con dao, máu tươi cũng như vậy nóng hổi chảy xuống lòng bàn tay, ẩm ướt như cũ!

"Khặc!" Tôi miệng lại khạc ra máu tươi....Vết thương không thể khép lại! Thật đau!

Nhìn lấy mơ hồ thân ảnh hung thủ, tôi muốn lặp lại câu hỏi đó lần nữa, nhưng lần này nói không ra lời. Cổ họng của tôi đã chứa chất đầy máu, muốn nói cũng không thể nói được.

Một cảm giác quen thuộc tràn vào trong lòng tôi.

Đó là bất lực, đó là sợ hãi, đó cũng là tuyệt vọng....

"Tại sao?" Tôi trong lòng âm thầm hét. Một lần nữa tầm nhìn của tôi chìm hẳn vào trong bóng tối, tim ngừng đập, mũi ngừng thở.

Nhưng tại sao tôi vẫn biết mình chết?

Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây thế này?

Tôi mở mắt ra thêm một lần nữa, lần này thì cổ họng bị con dao đâm.
Chết...!!

Sau đó bị chém đầu. Chết..!!

Rồi lại bị chặt tứ chi, mất máu. Chết...!!

Từng lượt lại từng lượt một....

Rốt cuộc thì tại sao?!

Tại sao mỗi lần tôi mở mắt, thì sẽ lại có một cảnh chết khác nhau xuất hiện? Hơn nữa người chết lại chính là tôi?!

Hơn nữa đã bao nhiêu lần tôi "chết" rồi? Chính tôi cũng không biết.

Lúc này tôi chỉ mong ước một điều duy nhất... Nếu đây là ác mộng, xin hãy mau mau kết thúc đi! Làm ơn! Tôi không muốn cảm nhận thêm bất kỳ thứ gì về "cái chết" nữa!

Dậy đi......... dậy đi.......... dậy!!!!!!!!!!

.......

"Hộc hộc...." Tôi bỗng nhiên mở mắt tỉnh dậy, thở hồng hộc. Lúc này tại tầm mắt tôi là một mảnh yên tĩnh. Không có giết chóc, không có máu, không có dao, lại càng không có mơ hồ thân ảnh của hung thủ...Chỉ đơn giản là căn trọ bình dị của bản thân.

Bỗng nhiên tôi thấy sau lưng mình ướt ướt, vô ý thức sờ sờ mới phát hiện ra, rằng sau lưng tôi đã đầy vết mồ hôi lạnh. Tay phải run run bóp lấy lòng ngực bên phía trái tim, tay còn lại theo bản năng chạm trán, tôi tự hỏi.

Là mơ? Thực sự là mơ sao?

Nhưng nếu là mơ, tại sao cơn đau lại chân thực đến thế? Cảm giác này thật sự là gì?

"... Bỏ đi! Chỉ là ác mộng thôi! Tại sao chính mình cần phải suy nghĩ nhiều như vậy?"

Lắc đầu cười khổ một thoáng, tôi yên lặng không chút tiếng động rời giường. Do ác mộng quá đáng sợ, hay là tinh thần quá mức cảnh giác, hoặc đó là một lý do nào khác, tôi cũng không còn buồn ngủ nữa.

Vươn tay ấn công tắc ngay sát bên mình, điện bật lên! Đến lúc này tôi mới thấy có chút giật mình, lúc này mới 12h00 đêm thôi à?

Giấc mơ đó như khiến tôi bị cuốn vào vô tận thời gian, còn ngoài thực mới trôi qua vài tiếng! Đúng là quỷ dị.

Nhớ đến cả người cả áo đều đã thấm ướt cả mồ hôi, tôi lẩm bẩm:
"Haizz! Dù sao nên tắm một chút rồi dưỡng thần ngủ tiếp mai lấy sức làm việc!"

........

Khoảng mười phút sau khi tắm vòi hoa sen xong, tôi nhanh chóng thay lại quần áo, một lần nữa tắt điện rồi chui vào chăn.

Được rồi, lần này tôi đã cảm thấy buồn ngủ quay lại.

"Hi vọng không gặp kiểu này giấc mơ nữa! Hôm nay đúng đủ xui xẻo..." Tôi có chút oán hận thì thầm một tiếng.

Thần kinh tôi vốn tỉnh táo nhưng chỉ chốc lát sau đó lại mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ! Lần này không biết cái gì mơ mộng, nhưng.... chính bản thân tôi ko biết, tại lòng ngực vị trí, một màu xanh lá chói lóa đang phát sáng rực rỡ.

_____________)___________

"Huh...!!"

"Có chuyện gì sao?"

" Tao cảm nhận được sự tồn tại của sự sống bảo thạch!"

"Khà! Thật?"

"Không thể nhầm được! Sự sống bảo thạch chắc chắn đang nằm đâu đó trong thành phố này!"

"Haha! Tốt thôi! Phải nhanh chân trước khi những kẻ phiền toái nhúng tay!"

"Hừ! Không đến phiên ngươi nhắc nhở!"