Chương 4: Rơi mất...mồng tơi cuối cùng chiếc lá! Lấy gì ăn đây?

Vô Hạn Tuần Hoàn

Chương 4: Rơi mất...mồng tơi cuối cùng chiếc lá! Lấy gì ăn đây?

Mười lăm phút sau.... Hai lăm phút sau..... Rốt cuộc nhìn trên cái đồng hồ đeo tay rẻ rách trăm bạc của tôi, mới biết rằng đã qua đến tiếng rưỡi đồng hồ. CMN! Rốt cuộc đi thế nào mà tốn tận 90 phút cuộc đời rồi?

Không sao, không sao cả! Sapphire màu xanh lá trong tay, tiền tài ta có! Ngại gì từng đấy phút thời gian chứ?

Hí hửng như uống Rocket 1h, tốc độ nhanh như "phi mã", tôi cuối cùng cũng nhìn thấy được cửa hiệu cầm đồ to đùng bằng nhật ngữ. Ơn trời! Mặc dù tốn kém hơn 90 phút, nhưng không hổ là tôi!

Cố gắng chỉnh sửa lại quần áo trang phục cho hợp lý, tóc vuốt vuốt tăng thêm sức "quyến rũ", chiếc đồng hồ mạ đồng biểu trưng sành điệu, tôi bằng đôi chân đạp dép lê, bước vào trong xa hoa lộng lẫy hiệu cầm đồ.

"Xin chào quý khách! Ngài có nhu cầu gì ở đây?" Không hổ là Nhật Bản nhân viên, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được ngay ẩn dấu sâu trong tôi sự cao quý mà chỉ có những tên quý tộc mới sở hữu được. Mặc dù ánh mắt của nhân viên lúc này nhìn tôi có chút là lạ, nhưng chẳng sao cả! Chắc là do bị ánh sáng quý tộc của tôi làm lu mờ tầm mắt mà thôi.

"Ừm... Tôi đến đây để gửi một viên đá quý."

Giọng nói tràn đầy lạnh nhạt tựa như không có chuyện gì, tôi cố gắng che dấu sự đắc ý cùng với vui mừng của mình nhìn tên nhân viên.

Mà tên nhân viên dường như biểu lộ có chút dại ra khi nghe tôi nói, sau đó không chút nào che dấu ánh mắt mang theo vẻ khó tin nhìn lại. Tôi rất thoải mải hưởng thụ ánh mắt tràn đầy "súng bái" của nhân viên cầm đồ.

"E!Etou!... Viên đá quý đó thuộc loại quý hiếm chứ? Gọi là gì?" Tên nhân viên đôi mắt lóe lên vẻ hoài nghi, nhìn tôi hỏi.

Ồ hố! Không ngờ một cái nho nhỏ nhân viên lại dám chất vấn với khách hàng như vậy, đặc biệt là với sắp trở thành một tên triệu phú như tôi. Nhưng không sao, hôm nay đại nhân có tâm tình tốt, cho nên nhân từ độ lượng bỏ qua.

"Hừ! Đá quý cỡ ngón út, tên gọi Sapphire., màu xanh lá tinh khiết!"

Khinh thường hừ lạnh một tiếng, tôi híp mắt đáp lại.

"Cái gì! Sapphire?! Còn là màu xanh lá...Tinh khiết?" Tên nhân viên nghe xong, khuôn mặt rốt cuộc cũng lộ ra một vẻ ngạc nhiên tột độ, ánh mắt trừng lớn lên.

"Không sai! Chính là hàng thật giá thật Sapphire!" Tôi không thể che dấu nổi sự đắc ý của mình nữa, cao ngạo giống như phượng hoàng mà ngẩng lên trần, đôi mắt đen "thâm thúy" đến khó tả.

"Xin mời ngài mang ra để kiểm nghiệm!"

Hoàn toàn không quan tâm về việc tôi đang diễn sâu, tên nhân viên ánh mắt nóng rực nhìn khắp thân thể của tôi, giống như tìm thấy một món chí bảo vô giá vậy. Điều này không khỏi làm cho tôi nhớ đến ánh mắt của mấy cái bác sĩ tâm lý kia.

Ặc, không dám nói thêm nữa. Đó là một cái trải nghiệm khó có thể xóa bỏ a!

"Được! Liền cho ngươi người trần mắt thịt này thấy được hiện thân của nó đi!"

Tôi liền dùng tốc độ nhanh nhất mò vào trong túi quần, ý định tìm lấy viên đá quý Sapphire xanh lá kia. Nhưng đợi một lúc lâu sau đó.... mò hết túi quần nọ đến túi quần kia sau đó. Tôi phát hiện, dường như viên đá.... mất rồi!

Ặc!..Kh!Không thể nào? Rõ ràng tôi để ở trong túi quần mới gần hai tiếng trước mà?

Thò bàn tay ra sau đó, dưới ánh mắt vẫn như cũ chưa bao giờ dập tắt nóng bỏng của tên nhân viên, tôi nhìn trong tay sợi vải, trầm mặc. Mà tên nhân viên cũng phát hiện thấy được, trầm mặc nốt.

Cả không gian bỗng trở nên yên tĩnh...

Đợi vài phút trôi qua, tên nhân viên cuối cùng cũng tỉnh ngộ, đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt không hề như xưa nóng bỏng nữa, mà chỉ còn là lạnh lùng cự tuyệt người ngàn dặm.

"Xin mời ngài về cho, ở đây không hoan nghênh tới ngài." Bình thản phát ra câu tiễn khách, không đợi tôi phản ứng lại, liền có hai người lực sĩ mặc com lê bước ra từ trong bóng tối.... vứt tôi ra ngoài.

"Bịch!" Một lần nữa thân gầy gò tiếp giáp với đất đá, chính tôi trong lòng cũng không biết có cảm tưởng gì nữa rồi.

Đơn giản mà nói ra thì....

Đau, đau nhức từ trong lòng đến ngoài thể xác.

"Đ ịt mẹ nó!!! Hận đời vô đối!"

..........

Tối gần mười giờ đêm, tôi mới có thể về đến nhà.

Nếu mọi người đang nghi ngờ vì sao tôi lại về muộn như thế? Thì tôi tìm viên đá chứ đi đâu? Tìm cả trong lẫn ngoài, cả đường phố lẫn đường xe.... Rốt cuộc cũng chẳng tìm thấy một viên đá Sapphire nào cả.

Thất vọng, chán nản... Tôi đành phải mang theo nỗi uất hận về nhà. Bây giờ từ tương lai nhà triệu phú trở về thành một cái thanh niên nhà nghèo, tôi chẳng muốn biết mai sau trả nợ thế nào nữa.

"Aizzz, có lẽ vẫn phải chạy tiếp con đường Light Novel, làm thêm cùng với đi học... Mong sau này một trong ba công việc có thể làm nên bước đột phá." Tôi nằm im trong chăn, nhìn lên trần nhà mà thở dài, rốt cuộc tất cả chuyện này cũng vì do chính sự bất cẩn của tôi mà thôi, trách được cái gì chứ?

"Nhưng... đen đủi cũng tham gia một phần vào trong này à..." Không hiểu sao cười tự giễu một thoáng, tôi bắt đầu nhắm mắt lại.

Trước tiên vẫn phải đi ngủ cái đã, mọi chuyện tương lai tính toán sau! Chứ nhìn cái căn trọ còn dấu tích của vụ nổ làm tôi hơi nhói lòng!...Phải đền bù sửa chữa này nọ cho ngày mai, nợ được nuôi lớn!.....Xác định ăn không khí thời gian dài!..