Chương 3: Đá quý?

Vô Hạn Tuần Hoàn

Chương 3: Đá quý?

Tôi dùng ánh mắt tự nhận là "lạnh lẽo", "tràn đầy sát khí" nhìn bác sĩ, bác sĩ cũng vậy trừng mắt nhìn tôi. Cả hai nhìn được một lúc thật lâu sau đó, có lẽ là một giờ? Hay là đã một ngày rồi? Tôi không biết, nhưng tôi tin chắc rằng, thời gian đã trải qua rất lâu.

... Được rồi, trên đồng hồ mới qua được một phút mà thôi!!

Rốt cuộc, trong trận chiến đọ mắt kinh thiên động địa này, tôi chỉ có thể giống như gà trống bại trận mà cúi đầu xuống, ánh mắt không dám nhìn bác sĩ nữa.

"Thưa!!... bác sĩ, bác sĩ-sama thân mến!... Xin mời ngài giảm tiền viện phí cho con đi ạ! Con xuất thân nhà nghèo, lại là người Việt Nam du học đến đây, tiền đã không có, lại bị tai nạn bất ngờ như thế này... Hic!"

Tôi dùng khuôn mặt thống khổ nhìn bác sĩ, nước mắt không kìm được chảy xuống, trông như đoàn cải lương (ba xu) khúc cao trào nhất, khiến cho người ta rơi lệ vì đáng thương. Tin tưởng rằng bất kỳ ai trong cái bệnh viện này cũng sẽ bị diễn xuất trời sinh của tôi mà khóc hết cả nước mắt.

Nhưng tất cả vài phút diễn sâu của tôi chỉ đổi lại lấy được ánh mắt tràn đầy khinh bỉ của bác sĩ.

"Được rồi Thất Minh bạn trẻ(kun)! Cậu không cần phải dùng cái diễn xuất cải lương 3 xu đấy trước mặt tôi."

Nghe được giọng nói không hề che dấu sự cười nhạo của bác sĩ, tôi rốt cuộc cũng sửng sốt, nước mắt không biết từ lúc nào khô đi mất. Làm sao ông bác sĩ có thể biết được tôi đang diễn kỹ? Lại còn là xuất phát từ cải lương 3 xu?

À nhầm, giờ không phải lúc lo đến chuyện này!

"Thất Minh cậu bạn trẻ, hiện tại là lúc tính viện phí!" Bác sĩ khuôn mặt tươi cười ấm áp tràn đầy ánh nắng mặt trời nhìn tôi. Nhưng trong mắt của tôi, sao cái khuôn mặt này lại biến thành một con ác quỷ hai sừng, da đỏ, kèm theo không thể quen thuộc hơn nụ cười ác độc rồi?

"Tiền viện phí 1 tuần! Tổng cộng là 30 ngàn yên, đổi ra tiền Việt Nam chắc cậu cũng biết là bao nhiêu rồi nhỉ?"

Nghe thấy số tiền cần phải trả, tôi cả người cứng đơ lại, cả cái gầy gò thân thể này cũng chỉ đáng giá vài yên, bây giờ lại còn phải trả tận 30 ngàn yên! Vậy thì suy ra cần bao nhiêu cái "tôi" mới có thể trả hết số tiền này bây giờ?

Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được rét run người, chỉ đành phải ngậm ngùi, khóc ở trong lòng mà nặng nề gật đầu.... Thâm tâm phun tục: "Nội mày!"

Bây giờ tôi có thể nhìn thấy tương lai là một mảnh trắng đen. Theo nghĩa đen đấy!

......

Bước ra bệnh viện ngay lúc này, tôi khuôn mặt bất cẩn đời nhìn lên trời cao.

A~ Hôm nay trời thật đẹp.... cái rắm à!

Trong lòng bắt đầu ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà bác sĩ, tôi một mặt buồn thiu bước chân trở về trọ...Chả biết vụ nổ thiệt hại thế nào nữa? Tiền ơi!

Lúc này tôi chẳng khác gì một tên du côn đầu đường cả....

Ăn mặc phong phanh chiếc áo, cả người toát ra khí tức "lạnh lùng", khuôn mặt tràn đầy vẻ "hung ác", nếu như tôi lúc này cầm một con dao, phỏng chừng sẽ có người báo ngay cho cảnh sát chứ? Như kiểu: "Phiền cậu lên đồn húp trà tí nhé?"

"Trời ơi! Trần đời ai oán!" Vì kinh nghiệm lần trước đó, tôi lần này không dám hét to nữa, chỉ còn có thể thở dài lẩm bẩm. Ông trời quả là không tha cho tôi. Không xuyên việt thì thôi đi, lần này còn phải nợ tiền viện phí... 30 ngàn yên, 30 ngàn yên đấy! Chỉ sợ tôi có trăm ngàn cái thân cũng chẳng thể trả nổi hết nợ... Tiền lương tôi được bao đâu? Học phí đã có học bổng chi trả, riêng phí sinh hoạt hàng ngày...Haizz! Tôi không có tiền tiết kiệm là đủ hiểu chứ!....

Lúc này, bỗng chốc đằng sau tôi vang lên một âm thanh non nớt:

"Trả lại tiền cho tôi đây! Tên trộm! Ai đó giúp với!!"

Âm thanh này rất bình thường, rất non nớt, rất dễ để quên đi trong vô số giọng nói khác. Nhưng.... tôi bỗng nhiên trong đầu có gì đó dường như muốn thức tỉnh lại. Đầu tôi đột ngột nhức lên, giống như trăm cái kim châm đâm vào đầu vậy. Đau quá!

Cái âm thanh này! Tên trộm! Tiền! Giúp!....

Tại sao nó lại quen thuộc tới vậy? Rõ ràng tôi không quen âm thanh này? Làm sao có thể thân quen giống như... đã từng gặp rồi vậy?

Tôi, làm sao vậy?

Cố gắng khắc chế những cơn đau đầu và những câu nói dường như rất thân quen này, tôi loạng choạng bước đi trên con đường xi-măng. Tôi trong lòng bây giờ thật rối loạn, những câu hỏi đó vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu tôi, cho dù có xua đi như thế nào, nó vẫn quay quẩn bên tôi.

Đáng chết câu hỏi!

Ngay tại lúc tôi mới nguyền rủa xong cái gọi là "câu hỏi" chưa đầy một giây thôi, bỗng nhiên chân giẫm phải một thứ gì đó cứng rắn không tên. Vì vậy, lực quán tính bắt đầu nổi lên tác dụng, tôi trượt ngã xuống rồi!

"Rầm!!!"

Một âm thanh trầm thấp vang lên, lưng tôi!..Tôi một thân đau nhức dính xuống đất đá. Cơn đau bắt đầu lại một lần nữa trùng kích lên thần kinh, làm cho tôi không khỏi hừ lạnh một tiếng. Quá đau rồi! Mới xuất viện không lâu, vết thương chưa hoàn toàn phục hồi lại dính phốt kiểu này.....Đậu mẹ nó!!

Cố gắng chống người dậy, mặc kệ mọi người xung quanh đang dùng ánh mắt kỳ lạ ngóng nhìn, tôi tức giận quay người ra đằng sau, hòng tìm lấy "hung thủ" khiến cho tôi ngã một cú đau khủng bố như thế này.

"Đây rồi! Chính là mày... hòn đá!"

Tôi run rẩy tay mà cầm lấy hòn đá vừa làm tôi giẫm ngã, trong lòng không nhịn được ức chế muốn khóc! Xuyên việt không xong, thành công nợ nần, giờ này còn cả chuyện nhỏ nhặt như trượt ngã cũng xảy ra... rốt cuộc hôm nay bản thân ăn gì mà vận rủi kinh đến vậy?

Nhưng đợi đến khi tôi quan sát kỹ "thủ phạm" hòn đá, thì bỗng chốc có chút ngẩn người ra. Không phải vì tôi tức giận, cũng chẳng phải vì cơn đau đầu của tôi khi nãy... mà là hòn đá trước mắt này.

Căn bản hòn đá quá mức quỷ dị rồi!

Hòn đá giống như đồ sứ vậy! Hình dạng hình cầu, to cỡ ngón út, mang theo một màu xanh lá, tại ánh sáng mặt trời chiếu vào, hòn đá tỏa ra một sức hút kỳ lạ, bí ẩn, khiến cho người ta không tự chủ muốn sờ soạng nó nhiều hơn nữa.

"Ồ! Chẳng lẽ đó là.... Sapphire, đá quý?" Tôi ngạc nhiên nhìn lấy viên đá này, chẳng lẽ thật là Sapphire? Nói đùa à? Hòn đá mà chưa bao giờ tôi có thể tận mắt chứng kiến giờ lại ở trong tay tôi?

Không phải chứ? Chẳng lẽ vận may của tôi quay trở lại rồi?

"Khặc khặc... Xem ra ông trời hôm nay không tệ, lại cho ta một viên hiếm có được Sapphire. Thay đổi lịch trình! Hiệu cầm đồ thẳng tiến!"

Cười "dâm đãng" (thỏa mãn) một tiếng, niềm tin của tôi lại một lần nữa trở lại! Lần này chắc chắn vận may quay trở lại rồi! Viên đá quý này chắc chắn phải thuộc về hiệu cầm đồ!

Nghĩ đến lúc bên người một biển không hết tiền bác Hồ, tôi lại bắt đầu YY tự sướng, nhảy lon ton đến hiệu cầm đồ gần nhất đây.

Nhưng ai có thể biết, chuyến đi này lại làm cho cuộc đời tôi sản sinh ra biến hóa không lường trước được...


.....HÃY DỪNG LẠI ĐI!!!....

.....BUÔNG NÓ RA!!.....

-Huhh!! Chắc tôi nghĩ vớ vấn gì rồi! Đi hốt bạc về nào,....~La la la~..!!-

Mặc kệ bên trong tôi tiềm thức gào thét, niềm vui đá quý trong tay đáng để tâm hơn! Tôi nhanh chóng hướng tiệm cầm đồ mà đi!....