Chương 2: Đời không được như mơ

Vô Hạn Tuần Hoàn

Chương 2: Đời không được như mơ

Ngay sau tai nạn vô ý thức đổ cô-ca mà nổ "BÙM!!!" một cái lúc đó, tôi dường như cảm thấy cả thế giới mới mở ra trước mắt. Âm dương đảo lộn, càn khôn xoay chuyển, sức gió nổi bật giống như rơi từ trên đỉnh nhà xuống hố sâu trăm mét, không có gì kích thích hơn cái cảm giác tuyệt đỉnh này!

Đúng rồi, cái tình huống này, cái cảnh giật điện này....

Trời ơi! Chẳng lẽ tôi đây giống như trong tiểu thuyết xuyên việt Dị Giới? Chẳng lẽ tôi sắp được trở thành trong truyền thuyết nhân vật chính? Sở hữu ba ngàn mỹ nữ hậu cung, sức mạnh hủy thiên diệt địa trong tay?

Nghĩ đến đây, tim của tôi không tự chủ đập thình thịch, giống như tiếng sấm giữa trời xanh. Nhưng, đầu óc tôi bây giờ choáng quá, mệt quá! Muốn ngủ rồi....

Cảnh vật trong tầm mắt tôi dần trở nên hư huyễn, bóng tối tuyệt vọng dần chiếm lấy thể xác của tôi. Nhưng tôi biết, đằng sau bóng tối đó chính là ánh sáng của hy vọng đấy.

Oa ha ha! Mỹ nữ! Dị Giới! Tôi đến đây!!!!!!!!!!

.......

Ồ! Ý thức đang dần trở lại, quá tuyệt vời! Chỉ là cơn đau đầu cùng đau người không ngừng trùng kích lấy thần kinh của bản thân, nhưng tôi cóc cần quan tâm. Cơn đau này có là cái thá gì so với việc đến Dị Giới, có được ba ngàn hậu cung!

Bỗng nhiên ngay lúc này đây, tôi nghe thấy âm thanh xa lạ ngay bên cạnh chính mình.

Đây rồi! Đó chính là âm thanh lạ lẫm của người Dị Giới, cái âm thanh "mềm mại" này, "dễ nghe" này.... Mong là giọng nói của một cô bé xinh đẹp nào đó, tốt nhất chính là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vóc người yểu điệu.... v.v

Tôi dùng hết sức lực bú sữa mẹ để mở mắt dậy, cầu mong có thể thấy được một cô em gái xinh xắn nghiêng nước nghiêng thành, lúc đó chết cũng cam tâm a!

Dùng hết sức mở mắt ra, rốt cuộc cũng có thể nhìn được he hé một chút. Ánh sáng không biết tên khẽ chiếu lấy tầm nhìn của tôi. Chắc chắn đây là ánh nắng mặt trời của Dị Giới, thật ấm áp.... Chưa bao giờ tôi cảm thấy ánh nắng ấm áp như lúc này, kể cả trong lẫn ngoài.

Mơ hồ dần dần, thay thế ánh nắng mặt trời, tôi thấy được một bóng hình mơ hồ hiện lên trong mắt. Đó chắc chắn là mỹ nữ!

Bóng hình càng dần dần hiện lên, tôi phát hiện tim của tôi tần suất đập càng nhanh, hô hấp càng dồn dập. Đợi đến khi ánh nắng đã mất đi, bóng hình hiện rõ, tôi dùng hết sức mạnh mà mở trợn mắt, mỹ nữ a!

Nhưng, trong giây lát, nhìn thấy bóng hình sau đó, tôi trong tâm vốn nóng rừng rực trở thành tàn tro bay theo gió, ánh mắt dại ra nhìn mỹ nữ mà tôi âm thầm mong nhớ mới vài phút trước.

Áo trắng thuần khiết, một mái tóc đen óng ả, đội một cái mũ cũng màu trắng thuần khiết, tay cầm.... một chiếc bảng kiểm tra sức khỏe, khuôn mặt già nua không mất đi vẻ "thanh xuân", giọng nói ồm ồm mà "mềm mại", khàn giọng nhưng "dễ nghe"...

ĐKM! Đó là bác sĩ a!

Lúc này tôi mới nhận ra... Mụ nội nó! Đây là bệnh viện a!

Xuyên việt Dị Giới đâu?! Mỹ nữ ba ngàn hậu cung đâu! Sức mạnh hủy thiên diệt địa đâu!!!!

Tôi cũng không thể nhịn được nữa hét lên:

"Giời ạ!!!! Xuyên việt Dị Giới của tôi đâu!"

Bác sĩ hiển nhiên nghe thấy giọng hét của tôi, giật mình mà cưỡng ép đẩy tôi ngã xuống giường, lập tức nói với cô y tá bên cạnh:

"Y tá! Mau gọi bác sĩ tâm lý đến đây! Bệnh nhân có thể do điện giật mà ảnh hưởng tới thần kinh não bộ, trở thành một tên điên."

Đến lúc này nghe giọng nói của bác sĩ về sau, tôi dần trở nên bình tĩnh lại, mới phát hiện ra một sự thật đắng lòng.

Dường như vụ nổ laptop đâu đủ sát nổi mình! Chưa kể đã kịp quay lưng che hết điểm yếu cơ thể, do tác động mạnh sau gáy nên mới xỉu...

Phát hiện sự thật sau đó, tôi lúc này cảm giác chỉ muốn thổ huyết mà chết.

Lúc này một đám bác sĩ từ cửa phòng xông đến, ánh mắt "hung tợn" nhìn chằm chằm lấy tôi, làm cho tôi không khỏi sợ phát khiếp.

Mịa! Đám bác sĩ này không phải có ý định gì xấu đi?

Tôi trong lòng suy nghĩ, ở chỗ nào đó dưới mông không khỏi co rút lại.

Nhưng....

"Cậu trai trẻ! Cậu trong đầu có thấy đau chỗ nào không?"

"Bác sĩ! Lúc nãy bệnh nhân gặp phải tình huống gì?"

"Vâng vâng, chuyện là...."

Sau đó liền cả một đám túm lại ồn ào hỏi han, thi nhau "chém gió". Tiếng ồn làm cho tôi không chịu nổi nữa, dường như có chuông báo thức ồn ào mỗi buổi sáng thức dậy vậy! Quá đau đầu!

Nhưng cái khó chịu cảm giác này!! Như tôi đã gặp đâu rồi!.....