Chương 7: Cuộc sống tiếp diễn

Vô Hạn Tuần Hoàn

Chương 7: Cuộc sống tiếp diễn

Tôi đang suy tính đến chuyện làm thế nào mới có thể trả hết nợ cho Yoshi, thì bất chợt có tiếng nhắc nhở của đứa nào đó trong lớp:

"Eh! Nhanh thu gọn lại! Thầy giáo bắt đầu tiến đến đây rồi!"

Nghe tiếng nhắc nhở giống như cảnh báo đồng dạng giống nhau, đám bạn cùng với Yoshi cũng vội vàng quay về chỗ ngồi, tay cầm sách, mắt chăm chú, không rung đùi, éo có trò chơi điện tử hay tai nghe nhạc, đơn giản nhìn qua chính là lớp toàn "học bá" tồn tại!

Tôi không hiểu nổi, làm sao mấy đứa này có thể giả trang thành công đến thế được? Đến cả tôi cũng suýt thì bị lừa. Nhiều năm học bậy học bạ từ đoàn cải lương ba xu tôi lại diễn kỹ không bằng mấy đứa ở trong lớp?

Mặc dù vậy, thầy giáo cũng đã vào trong lớp, tôi cũng nhanh chóng bỏ qua nghi hoặc này đi, tâm trạng có chút thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lấy đàn chim đang bay lượn trên bầu trời thanh tịnh.

A! Ước gì tôi cũng được như bọn chúng, tự do bay lượn mà ngao du khắp trời đất bao la, hưởng thụ gió mát, nhìn xuống dưới đất chúng sinh nhỏ bé, cũng chẳng cần phải lo lắng những chuyện phiền toái như thế này.

"Các em, giở sách trang xxx, bắt đầu học thuộc!"

Tiếng nói vang vọng của thầy giáo vang lên, tôi cũng vội vàng hồi thần trở lại, mở ra từng trang giấy trắng, bắt đầu công việc học tập của mình.

..........
Phù! Cuối cùng cũng xong được 1 ca, bây giờ chính là lúc ăn trưa.

Mà nói đến ăn trưa, tôi cũng không thể không nhìn xuống dưới bụng còn chưa ăn sáng của mình, giờ phút này trong dạ dày đang biểu tình kêu đói cồn cào, tôi co quắp miệng lại. Tiền đã không có, bây giờ lại còn không có đồ ăn lót dạ, biết sống sao nổi hôm nay đây?

Trong lúc tôi đang rối đầu vì xử lý tình huống ăn uống, thì tiếng nói quen thuộc của thằng bạn thân Yoshi lại vang lên:

"Ừm.... Thất Quân?"

Tôi không khỏi ngạc nhiên khi nghe thấy Yoshi nói chuyện với mình, quay sang bên cạnh bàn nhìn qua, thì chỉ thấy Yoshi đang một mặt do dự, dường như không biết nghĩ đến cái gì mà ánh mắt có chút lảng tránh trước cái nhìn nghi hoặc của tôi.

"Có chuyện gì không ổn à?" Tôi một mặt đau bi (đói) hỏi.

Yoshi nghe thấy tôi hỏi, thần sắc tươi cười cũng biến đâu mất không thấy, có chút lăng loạn lên, không đợi tôi nói tiếp, hắn nhắm mắt lại, dùng lực đẩy chiếc bento mạ bằng vàng ròng đến đây, lắp bắp trả lời:

"À... ừ.... Hôm nay không biết vì sao bento lại nhiều đồ ăn đến thế, tớ ăn không hết, cho nên.... cậu có thể ăn phần cơm trưa còn lại của tớ."

Một lời này nói ra, toàn trường bỗng yên tĩnh, có thể nghe được tiếng thìa rơi bắt nguồn từ đâu đó. Mọi người lúc này đang dùng ánh mắt khác lạ cùng đặc biệt nhìn tôi, đám nữ sinh thì ánh mắt ghen tỵ, hận không thể vứt tôi ra ngoài cửa sổ rồi thế chỗ vào trong đó.

Còn lại nam sinh.... Ặc, ánh mắt nói chung là có chút kỳ quái.
Nhưng tôi không để ý nhiều gì, chỉ cố gắng từ chối:

"Không không không! Làm sao tôi có thể ăn bento của cậu được?"

Yoshi không đáp lại, vẫn là dùng trực tiếp bức người ánh mắt nhìn tôi. Đệt! Rõ ràng hắn đơn thuần là bắt tôi ăn đây mà! Riêng khí thế cùng ánh mắt đã đủ nghiền ép tôi thành bã. Chẳng lẽ đây chính là khác biệt giữa hai giai cấp?
Căn bản là không cùng một thứ nguyên tồn tại a!

"Vậy thì.... Arigatou!" Tôi miễn cưỡng nở nụ cười.

Nói đùa! Ai lại nhận bento của một thằng con trai bao giờ? Làm thế rất dễ để cho mọi người hiểu lầm biết không? Nhìn ánh mắt xung quanh thì biết rồi!

"Sặc! Thế này còn hơn là chết đói ở đầu đường xó chợ!"

Trong chốc lát vứt bỏ hết cái gọi là lòng tự trọng, sĩ diện cùng tự tôn của đàn ông, tôi một mặt kích động mà mở bento hộp ra. Nhìn bento đã mạ vàng thế này rồi, chắc chắn đồ ăn bên trong không phải dạng thường!

Quả nhiên là vậy, mở ra nhìn kỹ trong chốc lát, tôi trợn mắt ngạc nhiên.
Đây rõ ràng là hàng cao cấp: Bento bốn tầng! Hơn nữa nhìn trong đó kìa! Toàn là đứng đầu Nhật Bản chế biến thức ăn, nói rằng sơn hào hải vị hay nem công chả phượng cũng không khác biệt cho lắm.

Một lần nữa tôi khẳng định, quả nhiên là hai giai cấp không phải cùng một thứ nguyên tồn tại.

Xơi tái ngấu nghiến như hổ đói, tôi bụng dạ đã lấp đầy, bản thân không khỏi cảm thán....
Ngon vãi linh hồn nó! Quả nhiên đại gia thức ăn. Lần nữa phải cảm tạ Yoshi rồi!

"Sao! Cậu thấy sao?" Yoshi điềm đạm hỏi tôi.

"Còn phải hỏi! Ngon tuyệt cú mèo!"

"V!Vậy à!" Yoshi trông có vẻ vui khi tôi trả lời,.... Chắc không có ý gì đâu nhỉ!

........
Buổi chiều sau khi xong thêm 1 ca khóa! Đây chính là lúc tôi ra khỏi trường học. Đồng thời, cũng là giờ làm thêm!

Mà tôi đi làm thêm về việc gì? Ở đâu? Đương nhiên chính là bình thường ở trong Manga, hay là trong truyền thuyết quán maid café.... và làm một tên quang vinh rửa chén bát ly tất. Về việc làm sao lại vào nghề rửa bát, đó là một câu chuyện dài a.... tôi thậm chí chẳng dám nói cho một ai biết về chuyện này.

Tiền lương một buổi là 200 yên, tính ra một tháng trung bình khoảng 6000 yên.
Đối với tôi mà nói, số tiền này căn bản là quá bèo rồi! Nhưng biết làm sao được? Ở trong thành phố này được mỗi tiệm café ở đây gần nhất, lại có thể kiếm được tiền, cho nên... đành phải khóc thầm trong lòng mà chấp nhận.
Và tiệm café tôi làm việc có tên là....
"Neko Nya Maid Café!!"

Nhìn trước mắt tên gọi của tiệm café này, tôi không thể không nhổ nước bọt, cũng nghi hoặc, tại sao ông chủ lại đặt tên tiệm café là "Neko Nya" nào? Căn bản quá dị được không?

Có lẽ là do tiêu chí của hầu gái trong tiệm này chăng? Họ luôn luôn phải mặc một bộ trang phục thuộc tiêu chí của mèo...
Không, thật sự đấy!
Tai mèo, đuôi mèo, hầu gái trang phục.... Đó chính là cách ăn mặc của những cô gái trong này. Chỉ riêng bộ Cosplay này thôi, cũng có thể hấp dẫn vô vàn thanh thiếu niên tới đây thưởng thức...

Suy nghĩ thì suy nghĩ, nhưng đó không phải là chuyện tôi có thể xen vào, và cũng chẳng có lý do gì để xen vào.

Tôi sâu thẳm thở dài, sau đó tay khẽ đẩy cửa, bước vào trong tiệm.

"Nya~ Chào mừng ngài đến với tiệm cà phê của chúng tôi~"
Một tiếng kêu mại manh của người nào đó vang lên, âm thanh nghe mà xao xuyến cùng ngọt bùi, tin tưởng ai nghe giọng nói này trong nháy mắt sẽ bị thuấn sát, "tử vong" tại chỗ.

Nhưng tôi không chút nào có cảm giác ấy cả, bởi vì lâu ngày hóa quen rồi! Đạo lý đơn giản chỉ có thế mà thôi.

"Aizzz, thì ra là anh à! Nhanh nhanh vào đây không có người phát hiện, đồ baka!"

Âm thanh lúc này không còn ngọt bùi như trước nữa, mà trở nên trong trẻo, thanh thúy nhưng cũng mang theo chút phàn nàn, phiền muộn cùng tức giận.

Tôi thoang thoảng liếc nhìn, chỉ thấy một đầu tóc đen đập vào mắt....