Chương 75: Vụ Án Hoàng Trung Khang (1)

Vô Địch Gian Thương

Chương 75: Vụ Án Hoàng Trung Khang (1)

Chương 75: Vụ Án Hoàng Trung Khang (1)

P/s: Vàng, vàng, vàng... lâu lắm mới có Tài thần tụ hội. Cảm tạ "khangc4" cùng "situvodanh_07" đã ủng hộ nhé.


"Réc… réc…réc…"


Đã 11h đêm, tiếng dế kêu là thứ âm thanh rõ nét nhất có thể nghe thấy trên cánh đồng hoang vắng vùng ngoại thành. Sương giăng mù mịt và ướt át. Không gian xung quanh như bị bao trùm bởi những lớp khói đen dầy cộm. Mọi vật đều không thể nhìn thấy rõ ngay cả ở khoảng cách khá gần.

Trong một căn chòi hoang nằm xen lẫn giữa những ruộng ngô trái vụ, dưới thứ ánh sáng chập chờn của ngọn đèn cầy leo lét có thể tắt bất cứ lúc nào, một vài bóng người đang bận rộn.

"Rào… rào…"


"Khụ…khụ… khụ"


Bị chậu nước lạnh ngắt đổ lên người, Vân Giang chợt bừng tỉnh, miệng ho lên xù xụ, ánh mắt không dấu nổi vẻ hoảng hốt nhìn loạn xung quanh.


Cứ việc trong lòng đang vô cùng hoang mang nhưng cô vẫn còn chút lý trí để nhận ra tình huống trước mắt có ba điểm nhấn "túp lều cũ kỹ"," ánh đèn vàng vọt" cùng hai gã đàn ông bặm trợn đang vây quanh săm soi nhìn mình.


Theo bản năng, Vân Giang nhúc nhích muốn vùng dậy lùi ra xa bọn họ một chút thế nhưng cô nhanh chóng phát hiện tình huống có chút không đúng, tay chân cô đều bị trói, không thể nhúc nhích được.


"Ha ha, em gái sao run dữ vậy? Nếu lạnh thì để anh sưởi ấm cho nhé!"


Tên mặt chuột, một trong hai gã đàn ông thấy Vân Giang đã tỉnh thì cười đầy đê tiện cất lời, ánh mắt lại không rời khỏi từng đường cong hút mắt ẩn dưới lớp áo ngủ mỏng manh của cô.


"Các anh là ai? Sao lại bắt tôi tới đây?"

Vân Giang chưa hết mê mang nên tạm thời còn không nhớ lại được mọi việc. Bất quá cứ nhìn vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống mình thế kia, cô cũng hiểu mình đang trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế nào.


"Ực… đại ca, nhìn con nhỏ kìa! Ngay cả nổi giận cũng gợi cảm như thế, đại ca nhanh lên rồi tới lượt em, em sắp nhịn không nổi rồi!", tên mặt chuột đâu có nghe được lời Vân Giang là cái gì, lúc này dục vọng đã nổi lên đầy mắt cho nên gấp gáp hối gã trọc đầu bên cạnh.


Tên đại ca cho dù định lực cao hơn đàn em một chút bất quá trước cảnh Vân Giang đang gần như trần truồng trước mặt, hắn thật không thể tự ức chế con thú trong người mình. Thực ra với bất kỳ người đàn ông nào trong trường hợp của hắn, cũng thật khó mà bình tâm cho được.


"Mẹ nó, mày ra ngoài gác cùng với thằng Nguyên, xong việc tao gọi"

"Ngoài đó có gì mà gác chứ", Toàn vẫn dán mắt vào người Vân Giang, miệng phản đối.

"Con lợn này, bố không quen hành sự trước mặt người khác. Biến!"

Thấy đại ca nổi xung, mặc dù rất không muốn nhưng Toàn đành phải nhịn xuống, hậm hực lui ra.

Tên đại ca liếc mắt thấy cánh cửa phên ọp ẹp đã đóng lại, không chịu được nữa chồm về phía Vân Giang, miệng cười lên hăng hắc:

"Cô em, lại đây với anh nào!"

"Không… không… mau buông tôi ra! Cứu, ai cứu với" Vân Giang bị gã đại ca dọa sợ hét toáng lên, dùng hết sức bình sinh giãy dụa muốn tránh khỏi nanh vuốt của hắn thế nhưng sức cô làm sao thắng được gã đàn ông giang hồ đang giống như con thú hoang trong cơn động dục.

Vùng vẫy đã không thoát được thì thôi, ngược lại sự chống cự của Vân Giang càng kích thích tên đại ca nổi lên dục vọng chiếm đoạt. Chỉ thấy hắn lật ngửa cô ra nền đất, dùng hai bàn tay thô ráp đè nghiến lấy vai cô, hơi thở dồn dập, hổn hển nói:

"Hừ, giờ này còn giả bộ thuần khiết? Mơn mởn như cô em lại cho lão khọm gần 60 hưởng dụng, thật mẹ nó phí của trời"

Nói xong tên đại ca cũng mặc thái độ của Vân Giang thế nào, gã liền vục mặt xuống hôn hít bầu ngực tròn đầy của cô.

Vân Giang miệng gào thét, uốn éo muốn tránh đi nhưng như cũ là vô dụng. Cảm giác khuất nhục cùng sợ hãi khiến nước mắt cô trào ra, ngay khi Vân Giang tính buông xuôi mặc cho mọi chuyện thì bất ngờ cánh cửa phên bật mở, một bóng người theo đó nhanh chóng phi vào căn phòng.

Tên đại ca còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nguyên một cục gạch đập vào mặt khiến hắn đổ nghiêng sang bên, máu chảy be bét.

Cú đánh này rất mạnh nhưng không đủ lực khiến gã đại ca ngất đi, hắn cố gượng dậy nhìn người thanh niên trước mặt gằn giọng:

"Mẹ kiếp, mày là thằng nào?"

"Hừ, còn chưa gục? Chết đi mày!"

Người thanh niên vừa tới chính là Cường, hắn thấy một đòn vừa rồi không đủ sức hạ đối phương thì liền vung tay táng thêm một phát nữa.

Bất quá, lần này tên đại ca là có sự chuẩn bị, cứ việc Cường ra tay rất nhanh, khoảng cách đôi bên lại gần thế nhưng hắn vẫn kịp vung tay lên đỡ.

"Bốp… Rốp"

Tiếng xương ròn vỡ vang lên sắc lạnh, gã đại ca tránh đi được một kiếp bất quá tay phải thì cũng liền phế đi rồi.

Trời mùa đông rét cắt da cắt thịt khiến đau đớn từ chấn thương lại tăng thêm bội phần, tuy vậy gã đại ca vẫn dùng chút sức lực còn lại giật lùi về phía vách, ánh mắt đảo điên tìm lối thoát.

"Mày không chạy được đâu, hai thằng kia đều bị khống chế rồi", Cường nhìn gã đại ca nhếch miệng, hắn đương nhiên đoán ra gã này đang toan tính cái gì.

"Mẹ kiếp, mày là công an?"

"Ha ha, mày thấy tao giống sao?"

Tay đại ca nói xong thì lập tức cũng cảm thấy mình hỏi ngu ngốc. Thằng nhóc này còn quá trẻ hơn nữa lại lùn như vậy, sao đủ điều kiện vào ngành này được.

Xác định đối phương không phải công an, gã đại ca cũng đỡ bất an hơn được một chút. Dù sao, nếu thằng nhóc này chỉ là người bình thường thì cũng bớt rắc rối hơn.

"Cậu bạn, có thể bỏ viên gạch xuống nói chuyện được không?"

Cường còn chưa kịp trả lời thì từ phía sau có tiếng động. Quay lại, nhận ra là Đoàn Văn Hậu, tay đấm được Trần Văn Thọ gửi tới hỗ trợ, Cường mỉm cười hỏi:

"Thế nào rồi anh?"

"Uhm… hai thằng vẫn đang ngất, tao đang trói vứt ở ngoài kia", Hậu dùng chất giọng lành lạnh trả lời.

"Tốt rồi, anh giúp em bắt nốt gã này. Mẹ nó, ăn hai cú đập mà vẫn sống dai như đỉa"

Cứ việc gã đại ca gặp chấn thương nghiêm trọng, sức chiến đấu không còn nhiều nhưng Cường không dại mà chơi giáp lá cà lần nữa. Hắn xưa nay đánh nhau toàn lợi dụng yếu tố bất ngờ thủ thắng, chưa bao giờ cậy mạnh do vậy chuyện này vẫn nên để cho người chuyên nghiệp làm thì hơn.

"Được! Con gà què thôi mà!"

Đoàn Văn Hậu nói xong liền động, tốc độ của hắn rất nhanh, gã đại ca còn chưa kịp phản ứng thì đã bị khóa chặt, không thể nhúc nhích.

Lúc nãy, vì bên ngoài trời tối, Cường không nhìn thấy được Đoàn Văn Hậu ra tay ra sao nhưng trong này sáng đèn, cứ việc đối thủ đã suy yếu thế nhưng tốc độ cùng kỹ thuật khống chế thuần thục như thế kia thì với những kẻ chỉ chuyên đánh lộn ngoài đường như Cường rõ ràng là theo không kịp.

Cường thấy Đoàn Văn Hậu lợi hại chỉ là vẫn còn chưa biết tới năng lực thật sự của người này.

Trần Văn Thọ nghe Cường gọi hỏi mượn người thì cũng không dám cử đi mấy tay cắc ké. Đoàn Văn Hậu chính là thủ hạ đắc lực nhất của ông ta, tuổi tuy chỉ hơn hai mươi lăm nhưng đã đạt tới trình độ Karate Ngũ Đẳng Huyền Đai.

Người này vì dòng đời xô đẩy mà rơi vào vòng xoáy xã hội, mấy năm nay trở thành mãnh tướng dưới trướng Thọ thẹo, tả xung hữu đột giúp ông ta tranh giành địa bàn.

Vân Giang nằm co quắp trên sàn cố gắng che đi những bộ vị nhạy cảm trên người. Cũng may là nội y còn chưa có bị lột xuống hết nếu không tình cảnh của cô thật rất khó coi.

Trấn áp xong gã đại ca, Cường mới có thời gian để ý tới Vân Giang. Cứ việc lúc này trông cô thật nhếch nhác, quần áo xộc xệch, tóc tai rồi bù nhưng chừng đó là không đủ làm lu mờ vẻ đẹp của cô, thậm chí trong mắt Cường sức dụ hoặc lại càng thêm lớn.

Gian nan đè nén xuống khao khát muốn nhào tới thực hiện nốt công việc dang dở của tay đại ca, Cường cởi phăng chiếc áo bên ngoài tiến tới muốn khoác lên người Vân Giang bất quá hành động này của hắn lại khiến cô hoảng sợ.

"Cậu… cậu định làm gì?"

Nhìn đôi chân dài miên man co quắp lại trên đất, ánh mắt đẫm lệ như muốn nhấn chìm linh hồn con người ta của Vân Giang đang hướng về mình, Cường cắn răng khó khăn nói:

"Chị muốn không bị làm gì thì tốt nhất mặc cái áo này vào. Để một lúc nữa, chính tôi cũng muốn phải phạm tội"

Vân Giang nghe xong, trong lòng mới yên tâm hơn một chút. Thấy cô gắng gượng muốn ngồi dậy, Cường đề nghị:

"Để tôi giúp chị!"

So với ban sáng, hắn đã đổi ngôi xưng hô từ "em" thành "tôi". Dù sao, trước một người đàn bà diễm lệ như vậy, chẳng một người đàn ông nào muốn bối phận đôi bên chênh lệch cả, gọi như vậy sẽ khiến bản thân ngang vai hơn với Vân Giang một chút.

Vâng Giang đã bình tĩnh hơn, biết Cường không có ý xấu cô mới để hắn cởi trói cho mình. Quan sát giây lát, cảm thấy Cường có chút quen cô buột miệng:

"Hình như tôi gặp cậu ở đâu rồi thì phải?"

"Chị nhanh quên thật! Đừng nói trưa nay người va vào tôi ở cổng nhà hàng Rừng Trong Phố không phải chị nhé!"

Vân Giang miệng khẽ há ra, sau đó mới thốt lên:

"Tôi nhớ rồi.!Nhưng sao cậu lại có mặt ở chỗ này?"

Cường không vội trả lời Vân Giang, đối diện với da thịt đầy tính dụ hoặc của cô hắn thật không thể tự khống chế.

"Chị mặc áo vào đi đã rồi nói chuyện"

Vâng Giang có chút đỏ mặt, vội vàng nhận lấy chiếc áo từ tay Cường mặc vào. Chỉ là váy ngủ đã bị xé hết, áo Cường là áo bông chỉ che được tới mông, nguyên đôi chân trắng muốt cứ vậy lồ lộ ra ngoài. Cường nhìn mà muốn xịt máu mũi, liên tục nuốt khan.

Cô gái này quả xứng danh với cái mác yêu tinh, không mặc gì đã là một nhẽ, mặc vào lại còn quyến rũ chết người như thế này thì ai mà sống nổi. Cường thầm nghĩ nếu có thể hắn sẵn sàng cởi luôn quần nhường cho Vân Giang mặc, bị rét vẫn còn dễ chịu hơn là dày vò thị giác như thế này.

Cố gắng áp chế phản ứng nam nhi đang cuồn cuộn lên trong lòng, Cường cười nói:

"Trưa nay vào bách hóa Hoa Mai, tôi tình cờ nghe được kế hoạch của mấy tên này nên mới bám theo được tới đây"

Vân Giang cũng là cô gái thông minh, nghĩ tới chiều nay đúng là bản thân có tới đó thật liền đoán ra ngọn nguồn sự việc. Bất quá cô vẫn lên tiếng hỏi:

"Chuyện này quá nguy hiểm! Tại sao cậu phải giúp tôi?"

Cường nghe xong câu hỏi, thật không biết phải đáp ra sao. Chẳng lẽ bảo là vì cô đẹp nên mới cứu, nói vậy thật quá tầm thường. Nhớ tới một bộ phim cổ trang xem trên ti vi, hắn nhăn nhở đáp:

"Đi đường gặp chuyện bất bình, ai chẳng muốn giúp đỡ. Hơn nữa, tôi với chị cũng đâu phải chưa từng biết nhau, trợ giúp cũng là việc nên làm"

Nhìn Cường mặt còn chưa hết non nớt nhưng lại cố tạo ra một bộ dáng nghĩa hiệp, Vân Giang chợt nghĩ rằng thằng nhóc này phải chăng là nhiễm nhiều phim Tàu. Bất quá, cô cũng không nói ra lời này, cũng may là vì Cường như thế cô mới được cứu đây.