Chương 4: Võ Đang khí số đã tận

Võ Công Bị Phế Ngũ Phái Vây Võ Đang

Chương 4: Võ Đang khí số đã tận

Chương 4: Võ Đang khí số đã tận


Võ Đang trước sân.

Ngũ đại môn phái vây đem cổng Võ Đang vây chật kín người, bọn hắn đứng ở phía dưới, đưa ánh mắt nhìn lên phía trên bậc thềm, nơi mà người của phái Võ Đang đang tụ tập, trong đó còn có cả Bắc Đẩu võ lâm Trương Tam Phong Trương chân nhân.

Thiếu Lâm Không Văn đại sư, Nga My Diệt tuyệt sư thái, Hoa Sơn kiếm tông Tiên Vu Thông, Không Động Không Động Ngũ Lão, Côn Lôn Hà Thái Xung Ban Thục Nhàn hai vợ chồng. (tác giả chế thêm kiếm tông để phân biệt với Khí tông của Nhạc Bất Quần).

Mỗi một người bọn hắn đều không phải là đối thủ của Trương Tam Phong, nhưng bọn hắn người đông thế mạnh, bởi vậy trong lòng rất có sức lực, có chỗ dựa vào, không chút nào sợ hãi.

Mà lúc này ánh mắt của bọn hắn đều đang tập trung vào một người đàn ông trung niên đang quỳ trên đài cao.

"sư phụ, ta chỉ có một đứa con trai duy nhất là Trương Vô Kỵ.

Hắn bị kẻ gian bắt cóc, xin người nhất định phải tìm hắn về, dạy võ công cho hắn, dạy hắn nên người".

Trương Tam Phong nghe vậy không biết vì sao Trương Thúy Sơn lại nói ra những lời có vẻ như là đang giao phó với hắn, bởi vậy hắn lộ ra vẻ nghi hoặc:

"Thúy Sơn, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại nói như vậy?".

Trương Thúy Sơn không đáp lời, hắn đối mặt với người trong giang hồ nói to:

"các vị, vụ án ở Long môn tiêu cục là do thê tử của tại hà làm ra.

Trương Thúy Sơn này nguyện ý gánh vác tất cả tội trạng.

Tạ Tốn là huynh đệ kết nghĩa của ta, ta quyết không nói ra vị trí của hắn.

Nếu các vị ép ta nói ra tung tích của hắn, ta chỉ có một cách chọn lựa thôi, xin các vị đừng làm khó Võ Đang cùng sư phụ của ta".

Nói xong hắn đột nhiên rút kiếm múa ra một đạo kiếm hoa, rất nhanh kiếm của hắn liền đã nằm ở trên cổ.

Trương Tam Phong nhìn thấy cảnh này giật nảy cả mình, tuy rằng hắn đạt tới cảnh giới Tông sư đỉnh phong, nhưng ở dưới trường hợp bất ngờ không có chút đề phòng nào như vậy cũng không kịp làm ra hành động can thiệp.

Chưa kể hắn tuổi tác đã cao, động tác cũng không linh hoạt như trước càng là một lí do khiến cho phản ứng của hắn chậm nửa nhịp.

Hắn lúc này đã rõ ràng, đệ tử Trương Thúy Sơn của hắn vì không muốn làm ra hành động bất nghĩa với huynh đệ kết nghĩa của mình là Tạ Tốn liền bàn giao hậu sự, sau đó muốn tự sát để kết thúc chuyện này, không làm ảnh hưởng tới Võ Đang cùng hắn.

Trong lòng hắn lúc này cực độ đau khổ.

Hắn đường đường là Bắc Đẩu võ lâm, là Tông sư đỉnh phong cao thủ, vậy mà lại không thể bảo vệ được đệ tử của chính mình, để đệ tử của mình phải rút kiếm tự vẫn ngay tại chính tông môn của mình, ở ngay trước mặt mình.

Trương Thúy Sơn, ngươi tội gì phải khổ như vậy a.

Nhưng đúng lúc này, một vệt bóng đen nhanh như chớp từ bên cạnh phi thân vọt tới, vừa vặn bắt lấy tay cầm kiếm của Trương Thúy Sơn, khiến cho động tác của hắn lập tức sai lệch.

Nhìn thấy cảnh này Trương Tam Phong trong lòng mừng rỡ, thân hình hắn lóe lên một cái đột nhiên đứng ở bên cạnh Trương Thúy Sơn quát to:

"Thúy Sơn, không được làm việc dại dột".

Một đạo âm thanh mệt mỏi cũng đồng thời vang lên:

"thái gia gia nói không sai, sư thúc ngươi tuyệt đối không nên tự tử a".

Mọi người lúc này mới lấy lại tinh thần, ánh mắt cũng theo đó nhìn xuống.

Bọn hắn lúc này liền nhìn thấy một thiếu niên đang dùng cả 2 tay ôm lấy tay của Trương Thúy Sơn, cả người thì gần như nằm bẹt dưới đất, chỉ dựa vào sức lực cánh tay của Trương Thúy Sơn kéo hắn hắn mới không chính thức nằm trên mặt đất.

Thanh niên sắc mặt tái nhợt, trên trán ướt đẫm mồ hôi hột, giống như là người bị bệnh nặng.

Thiếu niên này không ai khác chính là Tống Thanh Thư.

Nhìn thấy cảnh này Tống Viễn Kiều lập tức kinh hỉ lên tiếng:

"Thanh Thư, ngươi tỉnh lại rồi sao? Thật tốt quá".

Nói xong hắn cực tốc chạy tới đỡ lấy Tống Thanh Thư, đám người của Võ Đang cũng theo đó ồn ào lên:

"Thanh Thư tỉnh lại rồi, tốt lắm".

"cuối cùng cũng tỉnh lại a".

"cảm ơn trời đất".

Trương Tam Phong cũng biết Tống Thanh Thư bị bệnh nặng, chính hắn cũng dùng công lực của mình thử chữa trị cho Tống Thanh Thư nhưng không thành công, bởi vậy trong lòng cũng lo lắng.

Bây giờ thấy Tống Thanh Thư tỉnh lại trong lòng cũng cực kì cao hứng, hắn nói:

"Thanh Thư, ngươi vừa tỉnh lại sao không nghỉ ngơi cho khỏe lại xuất hiện ở đây, nhìn sắc mặt của ngươi thật sự rất kém cỏi".

Tống Thanh Thư nghe vậy cười khổ:

"Thái gia gia, ta nếu không xuất hiện ở đây chỉ sợ ngày mai chúng ta liền muốn làm ma chay cho ngũ sư thúc".

Trương Tam Phong nghe vậy giật mình, sau đó gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi:

"được rồi, đứng lên đi".

Tống Thanh Thư khổ sở:

"ta vừa biết chỗ này xảy ra chuyện liền vội vàng chạy tới, bây giờ không có sức lực".

Hắn nghe vậy nghĩ cũng đúng, Tống Thanh Thư vừa ốm nặng một trận, có sức lực mới là lạ đây.

Tống Viễn Kiều đi tới đưa tay bắt lấy tay Tống Thanh Thư đỡ lên.

Hắn vội vàng dùng nội lực kiểm tra sức khỏe giúp con trai mình, nhưng vừa đưa nội lực vào trong kinh mạch Tống Thanh Thư sắc mặt hắn lập tức biến đổi, giật mình nói ra:

"Thanh Thư, nội lực của ngươi đâu rồi?

Chẳng lẽ ngươi ốm nặng một trận nên trong người tạm thời không còn nội lực sao?

Không đúng a, cho dù ốm nặng đến mấy nội lực vẫn sẽ bảo vệ tâm mạch mới đúng.

Nội lực đột nhiên biến mất, trừ khi..."

Trên mặt hắn đột nhiên hiện lên vẻ lo lắng, Võ Đang thất hiệp mấy người sắc mặt cũng biến đổi nhìn về phía bên này, thậm chí cả sự chú ý của Trương Thúy Sơn cũng từ tự tử chuyển dời lên trên người Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư mặt thở dài nói:

"trừ khi ta tán công, ta chết hoặc ta trở thành người bình thường.

Cha, ngươi đoán không sai, ta sau khi tỉnh lại đột nhiên phát hiện toàn bộ nội lực đã mất hết, trở thành người bình thường".

"cái gì?".

Võ Đang thất hiệp nghe vậy đều lộ ra vẻ kinh nghi, nhưng Tống Viễn Kiều rất nhanh lấy lại tinh thần nói:

"không sao, tỉnh lại là tốt rồi.

Nội lực không có còn có thể tu luyện lại, sức khỏe không có liền không có gì".

Trương Tam Phong lúc này chợt hiểu ra.

Không trách Tống Thanh Thư lúc tới sắc mặt lại khó xem như vậy, thì ra đã trở thành người bình thường, ốm nặng vừa khỏi, hắn hẳn là dùng toàn lực chạy ra chỗ này a.

Nếu Tống Thanh Thư còn nội lực như vậy hắn chỉ cần dùng một tay liền có thể ngăn cản Trương Thúy Sơn, nhưng không có nội lực hắn chỉ có thể dùng trọng lượng cả cơ thể để ngăn cản, như vậy mới có thể thành công.

Võ giả có nội lực bổ trợ, sức lực cực kì to lớn, người bình thường khó mà có thể so sánh.

Người của Võ Đang ở bên này vừa vui vừa buồn, đám người của ngũ đại phái nghe vậy lập tức chấn kinh.
"cái gì, Tống Thanh Thư bị mất hết nội lực trở thành người bình thường rồi?".

"hắn phế rồi? tương lai Võ Đang đáng lo a".

"Trương Thúy Sơn muốn tự tử, Tống Thanh Thư lại bị phế, xem ra Võ Đang khí số đã tận".

Đám người ở phía dưới ồn ào lên tiếng, mồm năm miệng mười, trong giọng nói tràn ngập cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.

Đặc biệt là Thiếu Lâm cùng Nga My, thần sắc của hai Không Văn đại sư cùng Diệt Tuyệt sư thái biến đổi càng hiện ra rõ ràng.

Võ Đang ngã xuống chính là thứ bọn hắn muốn trông thấy nhất a.

Bọn hắn tất cả đều biết rõ Tống Thanh Thư là đệ tử dòng chính của Võ Đang, tương lai chắc chắn trở thành trụ cột của Võ Đang.

Hắn năm nay tuổi cũng đã không nhỏ, bây giờ lại bắt đầu luyện lại từ đầu, bỏ qua giai đoạn tốt nhất để tu luyện, tương lai cho dù lại tu luyện trở lại được thành tựu cũng có hạn.

Có người kế nghiệp dạng này, không đến trăm năm Võ Đang liền sẽ xuống dốc, tụt xuống thần đàn.

Trương Tam Phong nghe vậy cũng vội vàng kiểm tra một phen, hắn tự mình xác nhận Tống Thanh Thư đã trở thành người bình thường thần sắc liền trở nên uể oải, như thể đột nhiên liền già đi mấy tuổi vậy.

Nhìn thấy cảnh này Tống Thanh Thư vừa đau lòng vừa sợ hãi.

Thái gia gia, người nhất định không được có chuyện gì a.

Ta còn đang định ôm đùi ngươi, dựa vào uy phong của ngươi mà trưởng thành một cách an toàn đây.

Nhưng nghĩ lại cũng không trách Trương Tam Phong.

Đệ tử muốn tự tử, đồ tôn thì lại bị phế, có ai mà có thể vui vẻ nổi chứ?

Nghĩ đến đây Tống Thanh Thư vội vàng nghĩ cách phân tán sự chú ý của Trương Tam Phong, hắn đối với Trương Thúy Sơn nói:

"ngũ sư thúc, ngươi hôm nay không thể chết, cũng không cần chết".

Tác: Võ Đang thất hiệp chỉ còn lại 6 người, Du Đại Nham bị phế, đang không ở hiện trường.