Chương 3: vị trí quyết định lập trường, nghĩ cách cứu viện

Võ Công Bị Phế Ngũ Phái Vây Võ Đang

Chương 3: vị trí quyết định lập trường, nghĩ cách cứu viện

Chương 3: vị trí quyết định lập trường, nghĩ cách cứu viện


Không cần phải nói, Võ Đang lúc này đúng là đang gặp cửa ải khó.

Cho dù võ công của thái gia gia Trương Tam Phong của hắn đứng hàng đầu võ lâm, nhưng Trương Tam Phong đã lớn tuổi, lại ngại mặt mũi, đoàn đội của 5 đại phái tuy không có ai có võ công bằng Trương Tam Phong nhưng đối phương đông người a.

Một khi nổ ra đại chiến, phe thua trận chỉ có thể là Võ Đang, một khi thua trận đồng nghĩa với bị diệt môn.

Bởi vậy đại chiến không cách nào đánh, không cách nào dùng lực phá địch, chỉ có thể dùng trí phá địch.

Ngũ đại phái vây công Võ Đang cũng chỉ có 2 vấn đề lớn.

Một chính là thảm án diệt môn của Long môn tiêu cục, vấn đề này rất dễ giải quyết.

Một cái khác mới là vấn đề chí mạng dẫn tới cái chết của vợ chồng Trương Thúy Sơn, chính là Tạ Tốn.

Đám người kia tạo thanh thế lớn như vậy không có được tung tích Tạ Tốn cùng Đồ Long Đao thì chắc chắn sẽ không bỏ qua, mà Trương Thúy Sơn thì thà rằng tự tử cũng nhất quyết không nói, như vậy làm sao phá cục?

Lúc này sự việc này đang diễn ra ngay bên ngoài kia, áp lực của Võ Đang cùng thái gia gia Trương Tam Phong của hắn hẳn là rất lớn a?

Tống Thanh Thư nhíu mày, áp lực?

Hắn chợt nghĩ tới một vấn đề.

Ngũ đại phái hôm nay vây công Võ Đang, lấy lý do là Tạ Tốn gây ra tội ác ngập trời, Võ Đang nếu không giao ra Tạ Tốn không khác gì đang bao che cho hắn, đây chính là tà đạo, muốn cùng cả võ lâm là địch.

Không sai, bọn hắn chỉ có ngũ đại phái nhưng vỗ ngực tự xưng có thể đại diện cho ý chí của toàn thể người trong võ lâm, cũng không thèm quan tâm người khác có đồng ý cho bọn hắn làm người đại diện hay không.

Đại môn đại phái chính là bá đạo như vậy, nhưng thực chất áp lực lớn nhất chính là đến từ Thiếu Lâm cùng Nga My.

Thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm, đây chính là một câu khẩu hiệu mèo khen mèo dài đuôi của Thiếu Lâm, cũng chính vì thế bọn hắn có thể làm Bắc Đẩu võ lâm, địa vị siêu phàm, phía dưới đệ tử môn hạ đông đảo.

Thái gia gia Trương Tam Phong của hắn cùng Thiếu Lâm có quan hệ sâu xa, Trương Tam Phong rất không muốn cùng Thiếu Lâm vạch mặt, chưa kể đối phương còn chiếm lý.

Nga My thì là môn phái do hậu nhân anh hùng sáng lập, được hưởng phúc tổ tiên để lại, cũng rất khó dây dưa.

Từ trước đến nay các đời chưởng môn phái Nga My không có ai là có võ công đứng đầu trong thiên hạ, nhưng lại cực ít có người dám đắc tội cùng công kích bọn hắn chính là vì uy danh của tổ tiên để lại.

Công kích bọn hắn không khác gì đang công kích môn phái do hậu nhân anh hùng sáng tạo, là đối nghịch với anh hùng, không biết uống nước nhớ nguồn, tự nhiên sẽ bị cả võ lâm xem thường.

Đây là hiểu ngầm, sẽ không ai ở trước mặt chê trách, nhưng bọn hắn sẽ ở sau lưng nói xấu, khiến cho bất kì môn phái nào đều không bỏ xuống được mặt mũi mà đi gây sự với Nga My.

Một đám phụ nữ tiên thiên yếu nhược hơn đàn ông, cho dù có tu luyện võ công cũng là như vậy.

Chí bảo võ lâm Ỷ Thiên Kiếm ở trong tay không bị cướp mất một phần lớn cũng là nhờ vào phúc đức tổ tiên để lại.

Chưa kể thái gia gia của hắn cùng tổ sư phái Nga My cũng có giao tình sâu xa, bởi vậy lại càng không muốn vạch mặt với đối phương.

Còn Hoa Sơn, Không Động cùng Côn Lôn, ha ha ha, một đám thằng hề hùa theo mà thôi.

Chỉ cần Thiếu Lâm cùng Nga My không tại trận, có cho bọn hắn 10 lá gan cũng không dám cùng Võ Đang đối nghịch.

Bởi vậy chỉ cần đánh tan Thiếu Lâm cùng Nga My, sự việc lần này khả năng rất cao sẽ được giải quyết.

Như vậy làm sao có thể đánh tan ý muốn cướp đoạt Đồ Long Đao của 2 môn phái này?

Tống Thanh Thư vò đầu suy nghĩ, hắn dám chắc chắn khi đám người này ở chung một con thuyền, cùng chung lợi ích, mục đích nhất trí, như vậy chắc chắn không cách nào đánh tan đối phương.

Trừ khi...có thể li gián, chia rẽ bọn hắn.

Chia để trị? Trị từng người?

Muốn trị bọn hắn, lại phải bắt đầu từ đâu?

Tống Thanh Thư đầu óc điên cuồng suy nghĩ, hai mắt hắn dần dần sáng lên.

Cho dù là môn phái chính đạo nào, bản thân thanh danh có tốt đến mấy trong môn phái cũng có góc tối, có nhược điểm, chỉ là nhược điểm này được bọn hắn che giấu rất cẩn thận, không mấy ai có thể biết được mà thôi.

Người khác không biết, nhưng Tống Thanh Thư lại là người xuyên việt mà tới, hắn biết được những tin tức tình báo cực kì giá trị mà không ai có thể biết được.

Một số bí mật không thể nói của các danh môn đại phái đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Các ngươi không phải cầm điểm yếu Trương Thúy Sơn kết nghĩa Tạ Tốn làm văn sao?

Được, đã vậy thì đừng trách ta cũng cầm điểm yếu của các ngươi ra chơi một hồi.

Để xem giữa chúng ta ai không chịu nổi trước.

Tống Thanh Thư ánh mắt sáng lên, một loạt hành động ở trong lòng của hắn nhanh chóng thành hình, hắn đã nhìn thấy hi vọng cứu giúp hai vợ chồng Trương Thúy Sơn.

Nhưng đột nhiên lông mày của hắn lại nhíu lại, bởi vì hắn phát hiện ra một vấn đề rất khó giải thích.

Bởi vì những tình báo bí mật này hết sức bí mật cùng quý giá, hắn làm sao lại biết được?

Chuyện này giải thích như thế nào?

Cứ cho là hắn cứu được Trương Thúy Sơn, nhưng sau đó trở về môn phái các trưởng bối chắc chắn sẽ tra hỏi hắn chi tiết sự việc.

Đến lúc đó hắn giải thích thế nào?

Chẳng lẽ nói hắn là người xuyên việt, nên biết những thứ này?

Đừng đùa, xuyên việt chính là bí mật cũng là ưu thế lớn nhất của hắn, cả đời này hắn sẽ giữ kín trong lòng, không chia sẻ cùng bất kì người nào, nếu như hắn còn muốn giữ cái mạng này.

Bởi vậy hắn cần phải có một cách giải thích hợp lí.

Tống Thanh Thư lại điên cuồng vò đầu, vấn đề liên tiếp xuất hiện khiến cho hắn rất cấp bách.

Ở bên ngoài kia ngũ phái vây Võ Đang, cứ mỗi giây hắn chậm trễ vợ chồng Trương Thúy Sơn lại đến gần cái chết hơn một chút.

Nói không chừng hắn ở đây suy nghĩ thêm một hồi, đi ra chỉ có thể lượm xác cho hai người này.

Trong lòng cấp bách đến cực độ, đúng lúc này một đạo linh quang lóe lên, Tống Thanh Thư đột nhiên nghĩ ra cách giải thích những tình báo mà hắn có được.

Tuy cách này có chút thô ráp, nhưng lúc này hắn không có quá nhiều thời gian lựa chọn.

"ngươi ra ngoài, mau".

Tống Thanh Thư đột nhiên quát lớn một tiếng khiến cho Miêu sư đệ của hắn giật nảy mình.

Miêu sư đệ ngơ ngác một chút, nhưng hắn rất nhanh liền lấy lại tinh thần, vội vàng đi ra ngoài đóng cửa lại.

Thân phận của Tống Thanh Thư ở Võ Đang thực sự rất cao, ở trong Võ Đang hắn gần như có thể ra lệnh cho tất cả các đệ tử khác, bởi vậy Miêu sư đệ không dám làm trái lại mệnh lệnh của hắn.

Tống Thanh Thư vội vàng ngồi dậy, nhanh chóng chạy tới bên bàn của mình, lấy giấy bút ra, tuy hắn thuận tay phải nhưng lại dùng tay trái bắt đầu viết lên tờ giấy, rất nhanh liền viết đầy một tờ giấy, sau đó vội vàng thổi khô mực, gấp giấy lại rồi lấy một cái phi tiêu đâm xuyên tờ giấy.

Làm xong những thứ này hắn mới thở phào ra một hơi, nhẹ giọng lẩm bẩm:

"hi vọng ý nghĩ của ta có thể thực hiện được".

Nói xong hắn liền đem tờ giấy bỏ vào trước ngực, nhanh chóng xông ra ngoài, hướng về phía cổng Võ Đang xông tới.

Trương Thúy Sơn, vợ chồng các ngươi không thể chết a.