Chương 5: Trương Vô Kỵ xuất hiện, Tông sư chi uy

Võ Công Bị Phế Ngũ Phái Vây Võ Đang

Chương 5: Trương Vô Kỵ xuất hiện, Tông sư chi uy

Chương 5: Trương Vô Kỵ xuất hiện, Tông sư chi uy


Lực chú ý của Trương Thúy Sơn lại trở về, hắn không muốn khó xử sư môn, bởi vậy lại xách lên kiếm, muốn tự sát.

Trương Tam Phong sao có thể chậm trễ một lần nữa, cực tốc cản lại đối phương đồng thời nói:

"Thúy Sơn, ngươi không nghe sư phụ sao?".

Trương Thúy Sơn sắc mặt đau khổ, lệ rơi đầy mặt:

"chỉ có cái chết của ta mới có thể hóa giải tất cả mọi việc a sư phụ".

Ân Tố Tố sợ hãi vội vàng bắt lấy cánh tay của Trương Thúy Sơn nói:

"Thúy Sơn, chàng đừng nghĩ quẩn.

Có chết thì thiếp mới là người phải chết mới đúng".

Nhìn thấy hai người lại muốn tranh nhau đi chết, Tống Thanh Thư thở hổn hển nói ra:

"ngũ sư thúc, ngươi cùng ngũ sư nương đều không thể chết, bởi vì Vô Kỵ cần các ngươi giải cứu".

Trương Thúy Sơn lúc này tử ý cực nồng, hiện tại có cực ít thứ có thể khiến hắn từ bỏ ý nghĩ này.

Một trong số đó chính là thứ hắn quan tâm nhất, con trai độc nhất của hắn, Trương Vô Kỵ.

Trương Thúy Sơn cắn răng nói:

"Vô Kỵ bị kẻ gian bắt cóc.."

Tống Thanh Thư lập tức cắt đứt hắn nhỏ giọng nói:

"ngũ sư thúc, ngũ sư nương, thái gia gia, các ngươi tin tưởng ta sao?

Nếu tin ta, vậy xin nghe ta nói một lời".

Tống Thanh Thư khuôn mặt cùng lời nói đều vô cùng chăm chú, lúc này sự chú ý của Võ Đang thất hiệp cùng Trương Tam Phong đều bị hắn hấp dẫn lại đây.

Tống Thanh Thư lập tức nhỏ giọng nói ra:

"ta nhận được một tin tức tình báo quan trọng, kẻ gian bắt cóc Vô Kỵ lúc này đang ẩn nấp ở đâu đó quanh đây, Vô Kỵ cũng tại trong tay hắn.

Các ngươi đồng thời ra tay, muốn cướp lại Vô Kỵ nhưng không thể làm bị thương hắn, đồng thời đem gian tặc bắt tại trận".

Trương Thúy Sơn nghe vậy sắc mặt đại biến:

"cái gì, Vô Kỵ cũng ở chỗ này? Hắn ở đâu? Là kẻ nào bắt hắn?".

Ánh mắt của hắn giống như điện quét xuống phía dưới, trong mắt tràn đầy tơ máu, muốn tìm ra vị trí con trai của mình.

Hai vợ chồng hắn mang Vô Kỵ trở lại đất liền nhận tổ quy tông lại để cho kẻ gian bắt mất Vô Kỵ đã khiến cho bọn hắn tự trách tột độ.

Bởi vậy bọn hắn đã tìm kiếm trong tuyệt vọng một thời gian, loại cảm xúc tự trách cùng ân hận kia thật sự rất đau khổ.

Lúc này nghe được tin tức Vô Kỵ đang ở cách hắn không xa, hắn sao có thể bình tĩnh.

Trong đầu hắn lúc này hoàn toàn không còn nghĩ tới tự tử, chỉ một lòng muốn cứu con trai của mình.

Trương Thúy Sơn lúc này đột nhiên chỉ về một hướng rống to:

"là chỗ kia".

Trương Thúy Sơn vừa hét xong, Trương Tam Phong ánh mắt lập tức khóa chặt mục tiêu.

Hắn đột nhiên đạp mạnh một cái, cả thân hình hóa thành một đạo hắc ảnh cực tốc lao ra, hướng về phía đám đông ở dưới vọt tới.

Trương Thúy Sơn cùng đám người cũng cực tốc theo sau.

Trương Tam Phong cùng Thất hiệp Võ Đang lúc này đồng thời động thủ khiến cho đám người ở phía dưới chấn kinh, đám người sợ hãi hét to, vội vàng lẩn trốn sang hai bên, sợ gặp phải tai họa.

Đừng nói Thất hiệp Võ Đang đều là cao thủ thành danh trên giang hồ, một kiếm vung ra đủ lấy mạng không ít người bọn hắn, Trương Tam Phong thì càng đáng sợ, một cái búng tay đủ quét sạch một đám ô hợp.

Không muốn chết oan chết uổng liền tìm đường trốn a.

Không chỉ đám đệ tử lâu la kinh hãi, mấy vị chưởng môn lúc này đồng tử cũng co rụt lại, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Đừng nói bọn hắn người đông thế mạnh trong lòng có tự tin, đấy là xây dựng trên cơ sở Võ Đang ném chuột sợ vỡ bình không dám công khai đại chiến võ lâm.

Nếu như Võ Đang phát điên, như vậy hôm nay không một ai trong đám người ở chỗ này có thể đi xuống Võ Đang.

Bọn hắn đều không tự chủ lui lại mấy bước, động tác vội vã hoảng loạn không khác những người khác là bao, đủ để cho thấy nội tâm chân thật của bọn hắn là như thế nào.

Trương Tam Phong trực tiếp xông vào trong đám người, đám người hoảng hốt né tránh để lộ ra hai lão nhân đang khống chế một thiếu niên, trên mặt bọn hắn đều lộ ra vẻ chấn kinh.

Trương Tam Phong tay trái bắt lấy thiếu niên, tay phải ngưng tụ cường đại nội lực vung ra một chưởng, đánh về phía 2 lão nhân đứng ở phía sau.

Thiếu niên này không ai khác chính là Trương Vô Kỵ đang bị Huyền Minh nhị lão bắt giữ đưa đến Võ Đang xem trò vui, muốn Trương Vô Kỵ chính mắt nhìn thấy cảnh cha mẹ hắn chết thảm.

Lúc này Trương Tam Phong toàn lực một chưởng đánh ra, hai người nếu muốn hại Trương Vô Kỵ như vậy sẽ bị hắn đánh chết.

Nếu muốn đối kháng, như vậy sẽ bỏ lỡ cơ hội, để hắn cứu được Trương Vô Kỵ.

Tất cả những thứ này xảy ra cực nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.

Huyền Minh nhị lão kinh hãi hợp lực vung chưởng đối bính.

Ầm~

Một tiếng nổ vang lên, Trương Tam Phong nắm Trương Vô Kỵ an toàn bay ngược trở lại, mà Huyền Minh nhị lão thì đồng thời phun ra một ngụm máu tươi bay ngược mà ra.

Hiển nhiên hai người bọn hắn mặc dù lợi hại nhưng cũng phải xem đối thủ là ai.

Đối mặt Tông sư đỉnh phong cao thủ nổi giận một chưởng, cho dù hai người hợp sức ứng đối cũng quá sức, một chưởng liền phân cao thấp, hai người bị trọng thương.

"tặc tử, để mạng lại đây".

Võ Đang thất hiệp đồng thời vung kiếm xông lên, ánh mắt lăng lệ, sát ý sôi trào.

Nhưng Huyền Minh nhị lão khinh công cũng không phải dạng vừa, bọn hắn lập tức mượn sức mạnh chưởng lực của Trương Tam Phong bay ngược càng nhanh, toàn lực chạy trối chết, một câu hung ác cũng không dám thả.

Hiển nhiên đã bị Trương Tam Phong một chưởng đánh sợ.

"đuổi theo".

Tống Viễn Kiều quát lớn một tiếng, đang định đuổi theo âm thanh của Trương Tam Phong đột nhiên vang lên:

"đừng đuổi, thân pháp đối phương rất nhanh, các ngươi đuổi không kịp, cho dù đuổi kịp cũng chưa chắc là đối thủ của bọn hắn.

Hơn nữa, hôm nay Võ Đang chúng ta còn có khách".

Đám người nghe vậy liền đứng lại, sắc mặt tràn đầy không cam lòng.

Giang hồ quả nhiên là ngọa hổ tàng long, Võ Đang thất hiệp của bọn hắn xem như thành danh đã lâu vậy mà còn không truy đuổi nổi 2 tên tặc nhân bị sư phụ bọn hắn đánh trọng thương.

Thật sự là uất ức, khiến trong lòng bọn hắn có một cỗ tức giận khó mà tiêu tan, sắc mặt mỗi người đều tràn đầy sát khí.

Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố lúc này sắc mặt đều tràn đầy lo lắng chạy tới bên cạnh Trương Vô Kỵ.

"Vô Kỵ, thật sự là ngươi, tạ ơn trời đất, cha mẹ tìm ngươi thật sự khổ sở a.

Ngươi có bị thương ở đâu không, đám tặc nhân kia không làm gì ngươi chứ?".

Trương Thúy Sơn vội vàng kiểm tra, Ân Tố Tố đã sớm không kìm nổi nước mắt, lập tức khóc đỏ cả mắt.

Trương Tam Phong cũng đang đánh giá vị đồ tôn này của mình.

Trương Vô Kỵ được cứu trở về cũng cực kì vui mừng:

"cha, mẹ, là Vô Kỵ đây, là Vô Kỵ đây.

Cuối cùng ta cũng được gặp lại hai người a".

Trương Vô Kỵ tuổi nhỏ cũng rất mít ướt, lập tức cùng hai người ôm chung một chỗ.

Nhưng khi Trương Thúy Sơn mở áo trước ngực Trương Vô Kỵ ra nhìn thấy một bàn tay tím xanh khắc trên ngực hắn thì tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt lập tức biến đổi.

Trương Tam Phong cũng nhìn vào dấu tay này, trầm giọng nói ra:

"vừa rồi ta cảm nhận không sai, quả nhiên là Huyền minh thần chưởng.

Không ngờ loại chưởng pháp âm độc này vẫn còn có truyền nhân, lần này phiền phức rồi".

Trương Thúy Sơn nghe vậy sắc mặt biến đổi:

"sư phụ, chẳng lẽ ngươi không cứu nổi Vô Kỵ sao?

Nội công của ngươi lợi hại như vậy, chẳng lẽ cũng thúc thủ vô sách sao?

Sư phụ, ta cầu xin ngươi, nhất định phải cứu hắn a".

Trương Thúy Sơn không nói hai lời lập tức quỳ xuống trước mặt Trương Tam Phong, Trương Tam Phong vội vàng đỡ hắn lên thở dài nói:

"Vô Kỵ là đồ tôn của ta, ta sao có thể không cứu.

Ta nhất định sẽ dùng toàn lực trợ giúp hắn, các ngươi trước tiên mang hắn vào trong đi".

Trương Thúy Sơn nghe vậy chần chừ:

"chỗ này...".

"yên tâm, ở đây có ta cùng các sư huynh của ngươi lo".

Trương Thúy Sơn nghe vậy lập tức gật đầu, vội vàng mang Ân Tố Tố cùng Trương Vô Kỵ đi vào bên trong.

Bọn hắn lúc này trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện đây.

Nhìn thấy Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố đột nhiên rời đi, đám võ lâm nhân sĩ lúc này mới giật mình tỉnh lại.

Diệt Tuyệt sư thái không hài lòng, lạnh lùng lên tiếng:

"Trương chân nhân, sự tình còn chưa giải quyết xong, ngươi cho Trương ngũ hiệp cùng vợ hắn đi như vậy có chút không ổn a".