Chương 14: Thiếu Lâm hạ mã uy

Võ Công Bị Phế Ngũ Phái Vây Võ Đang

Chương 14: Thiếu Lâm hạ mã uy

Chương 14: Thiếu Lâm hạ mã uy


Tửu quán.

Trương Tam Phong mang theo 2 người gọi một bàn đồ ăn, bắt đầu ăn trưa.

Bọn hắn đã xuống núi một ngày, cũng sắp đạt tới địa phận của Thiếu Lâm.

Trong tửu quán này bầu không khí rất sôi động, bởi vì lưu lượng người vào ra không ít, lại có thêm cả thuyết thư tiên sinh làm sôi động bầu không khí, bởi vậy mọi người vừa ăn cơm vừa nghe kể chuyện cực kì hào hứng.

Thuyết thư tiên sinh lúc này chợt cao giọng nói:

"lại nói giang hồ, gần đây sự kiện nóng hổi nhất không gì ngoài ngũ phái vây Võ Đang.

Cảnh tượng kia thật sự là hoành tráng a.

Núi Võ Đang lớn như vậy vậy mà lại bị người của ngũ đại phái vây chật như nêm cối, có thể thấy được áp lực của Võ Đang lúc đó to lớn như thế nào".

Mọi người nghe vậy đều ồ lên.

Bọn hắn không ít người đều không phải là loại tin tức linh thông, bởi vậy bây giờ mới nghe đến tức này cũng là chuyện bình thường, bởi vậy lộ ra rất hứng thú.

"mau nói cho chúng ta nghe một chút, có gì thú vị đi".

"Võ Đang là một trong Bắc Đẩu võ lâm, ngũ phái vậy mà dám vây công Võ Đang?

Ngũ phái nào vậy?".

Thuyết thư tiên sinh nghe vậy cười ha ha, nhẹ nhàng hấp một ngụm trà, lúc này mọi người hiểu ý, đều quăng tới không ít bạc.

Hắn lúc này mới 'phạch' một tiếng mở ra cái quạt của mình ung dung lên tiếng:

"ngũ phái chính là Thiếu Lâm, Nga My, Không Động, Côn Lôn, Hoa Sơn do Không Văn đại sư, Diệt Tuyệt sư thái,... cầm đầu.

Sự tình ngày hôm đó là như thế này..."

Hắn bắt đầu đem sự việc nói ra, ở giữa không thiếu tình tiết thêm mắm dặm muối, khoa trương cùng cực, kể cho mọi người nghe nhiệt huyết sôi trào, khó mà tập trung ăn uống.

Thỉnh thoảng còn có người vỗ tay khen hay.

Có thể nói, làm thuyết thư nghề này đúng là phải có một chút thiên phú mới có thể làm được.

Một hồi sau hắn mới từ cao trào đi xuống:

"Huyền minh thần chưởng cứ tưởng tuyệt tích giang hồ, không ngờ lại có hai người luyện được, còn từng giao thủ một chiêu với Trương Tam Phong Trương chân nhân.

Tống Thanh Thư Tống công tử, tuy một thân võ công mất hết nhưng chỉ dựa vào một cái miệng đại chiến quần hùng, đem nguy cơ của Võ Đang hóa giải thành không.

Tuy không biết hắn từ chỗ nào đạt được một số tin tức kinh người như vậy, nhưng tài năng cùng dũng khí của hắn lúc đó không thể chối cãi.

Ngoài ra để người ta sững sờ ngạc nhiên nhất chính là ước hẹn hai năm kia".

Mọi người nghe vậy cũng gật đầu:
"Võ Đang lâu nay danh tiếng quá tốt, bởi vậy mọi người giống như đều quên đi bọn hắn cũng là một trong Bắc Đẩu võ lâm a.

Chọc đến trên cửa người ta, người ta không ghi hận mới là lạ đây".

"ha ha ha, ngươi không cảm thấy tiểu tử kia ngông cuồng sao?

Ở dưới tình huống mất hết võ công vậy mà cũng dám thả hào ngôn dựa vào 2 năm tu luyện liền có thể lên núi khiêu chiến những cao thủ thành danh đã lâu như Tiên Vu Thông, Hà Thái Xung?".

"không cuồng uổng thiếu niên, ta cảm thấy cái này thật sự mới đúng là thứ đáng chờ mong chứ?

Nếu như kết quả là hắn xấu mặt, vậy thì không có gì ngoài dự đoán a".

"cũng đúng, nếu như Tống Thanh Thư có thể một tiếng hót làm nên kinh người, như vậy giang hồ này thật sự sẽ xuất hiện một tân tinh mới.

Tống Thanh Thư thậm chí có thể đặt ngang hàng với Bắc Kiều Phong Nam Mộ Dung".

Tống Thanh Thư đang ngồi nghe mê say đột nhiên nghe đến hai cái tên này không tự chủ được nhíu mày lại.

Tuy đã sớm biết thế giới này là thế giới võ hiệp dung hợp mấy tác phẩm của Kim lão sư lại cùng một chỗ, nhưng chính tai nghe được mọi người khẳng định càng làm cho hắn cảm giác được áp lực to lớn hơn.

Bởi vì như vậy biến số sẽ rất nhiều, thiên địa chi tử, khí vận chi tử cũng không phải chí có một mình Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ lúc này đứng ở trận doanh của hắn, nhưng nếu tương lai Kiều Phong, Đoàn Dự, Lệnh Hồ Xung đám khí vận chi tử này tập hợp một chỗ đối phó hắn, như vậy khí vận của Trương Vô Kỵ chỉ sợ cũng không cứu nổi hắn.

Bởi vậy trước khi có đủ thực lực bảo vệ mình trước giang hồ cùng năng lực lật bàn đám khí vận chi tử này, hắn vẫn cần phải cẩn thận mới được.

Ngoài ra tốt nhất nên tránh kết thù kết oán với đám người này, nước sông không phạm nước giếng, như vậy cũng là một biện pháp.

Trương Vô Kỵ cười hì hì nói:
"sư huynh, xem ra ngươi ở trên giang hồ đã bắt đầu nổi tiếng rồi".

Tống Thanh Thư nghe vậy cười nhạt:
"một chút danh tiếng nhỏ mà thôi, không cần quá để ý.

Nếu ngươi bị những danh tiếng này chi phối, như vậy sau này thành tựu chỉ sợ cũng sẽ có hạn".

Trương Tam Phong nghe vậy hai mắt lộ ra ánh sáng thâm thúy liếc nhìn Tống Thanh Thư một cái, Tống Thanh Thư thì lại hồn nhiên không hề biết được vị trưởng bối này trong lòng đang nghĩ gì.

Trương Vô Kỵ nghe vậy nhíu mày:
"danh khí không phải càng lớn càng tốt sao?".

Tống Thanh Thư gắp thức ăn, vừa ăn vừa nói:
"nó cũng là xiềng xích, khiến cho ngươi không thể thoải mái làm theo ý mình, chi phối hành động của ngươi, khiến ngươi phải hành động trong khuôn phép cố định.

Ví dụ ngươi gặp một tên ác nhân, tội đáng muôn chết nhưng lại không dám trực tiếp đánh giết hắn vì sợ người khác nói ngươi tùy ý sát sinh người khác, tự xem mình là chí cao vô thượng phán xét người khác, ngươi lấy quyền gì mà phán xét? Ngươi đâu phải quan phủ?

Bởi vậy ngươi phải đem hắn đi một quãng đường dài ngàn dặm đến quan phủ để xử lí, chậm trễ của ngươi rất nhiều thời gian, thời gian này ngươi có thể cứu người, có thể tu luyện, có thể xông pha giang hồ a.

Nhưng hắn ở trong triều lại có địa vị cao thượng, quan phủ không xử nổi, phán hắn vô tội, lúc đó ngươi liền không cách nào lại trừng phạt tội lỗi mà hắn gây ra, trong lòng cực kì uất ức.

Một khi như vậy ngươi sẽ không thể làm theo ý mình, tự nhiên sẽ làm ra hành động sai lầm, lòng không thoải mái, tu luyện tự nhiên cũng chậm chạp khó tiến.

Đương nhiên có một số khuôn phép chúng ta vẫn phải tuân thủ, ví dụ như tôn sư trọng đạo, hiếu kính phụ mẫu bởi vì không có bọn hắn liền không có chúng ta.

Nếu những khuôn phép này ngươi cũng không tuân thủ, như vậy quả thật không bằng heo chó".

Trương Vô Kỵ nghe vậy ánh mắt sáng lên, học được.

Quả nhiên không hổ là sư huynh của ta, hiểu thật nhiều đạo lí a.

Lúc này ở một bàn gần đó đột nhiên có một người thanh niên lên tiếng:

"nói thật hay, quá nhiều khuôn phép khiến chúng ta không thoải mái.

Quan trọng nhất vẫn là để tâm ý của mình thông suốt.

Vị huynh đệ này, kính ngươi một chén".

Tống Thanh Thư, Trương Vô Kỵ cùng Trương Tam Phong đồng thời nhìn lại.

Lúc này ngồi ở bàn gần đó là một thiếu niên trẻ tuổi, trên bàn để một thanh kiếm, động tác tiêu sái tùy ý, lộ ra một cỗ cảm giác phóng đãng.
Từ quần áo hắn mặc không cách nào xác định hắn là người của môn phái nào, nhưng Tống Thanh Thư thì lại khác, hắn trong lòng thầm mắng một tiếng.

Không ngờ ở chỗ này cũng có thể gặp được Lệnh Hồ Xung, thế giới này thật nhỏ a.

Hắn cũng không dài dòng, nâng lên ly rượu uống cạn.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

"không biết quý tính đại danh của huynh đệ là gì? có thể nói ra lời nói như vậy, xem ra là danh sư xuất cao đồ a?

Tại hạ Lệnh Hồ Xung, có thể kết bạn với ngươi được không?".

Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn người thuyết thư, hắn nghĩ một chút liền nói:

"ta tạm thời không có nhu cầu kết giao bằng hữu.

Nếu sau này có cơ hội gặp lại, lúc đó chúng ta lại nói".

Trương Vô Kỵ nghi hoặc nhìn về phía Tống Thanh Thư, kết giao bằng hữu mà thôi, vậy mà còn từ chối?

Trương Tam Phong thì không hề nói gì, chỉ im ắng quan sát.

Lệnh Hồ Xung bị từ chối cũng không hề thẹn quá hóa giận:

"đã như vậy liền chờ cơ hội khác đi, làm phiền".

Mấy người ăn xong liền tiếp tục tiến lên, Trương Vô Kỵ lúc này không nhịn nổi nữa hỏi:

"sư huynh, tại sao lúc nãy ngươi không đồng ý kết giao với người kia".

Tống Thanh Thư bình tĩnh nhìn hắn nói ra:

"người kia thoạt nhìn phóng đãng như lãng tử, khí độ thong dong, nhưng hắn là đại đệ tử của Hoa Sơn Khí tông, Lệnh Hồ Xung.

Trên giang hồ có đôi lúc không phải ai cũng có thể tùy tiện kết giao, biết người biết mặt không biết lòng, chưa kể rất có thể sẽ đột nhiên bị cuốn vào một loại ân oán nào đó một cách bất đắc dĩ.

Ngươi sau này hành tẩu giang hồ cũng phải chú ý điểm này".

Trương Vô Kỵ cái hiểu cái không, gật đầu đồng ý.

Rất nhanh bọn hắn liền tới Thiếu Lâm.

Trương Tam Phong báo ra danh hào, đệ tử Thiếu Lâm đi vào bẩm báo, nhưng tận nửa tiếng sau vẫn chưa hề thấy có cao tăng nào ra tiếp đón, khiến cho bọn hắn đứng chờ mỏi cả chân.

Tống Thanh Thư cười lạnh nói ra:
"sư phụ, xem ra chúng ta bị người khác lập uy a".