Chương 22: Vân Trung Hạc, trúng chiêu

Võ Công Bị Phế Ngũ Phái Vây Võ Đang

Chương 22: Vân Trung Hạc, trúng chiêu

Chương 22: Vân Trung Hạc, trúng chiêu


Đang lúc Tống Thanh Thư suy nghĩ có nên làm như thế nào để có thể mượn được Chồn sấm sét của Chung Linh thì lúc này Chồn sấm sét đột nhiên kêu lên hai tiếng chít chít.

Chung Linh vừa nghe thấy Chồn sấm sét kêu liền quay đầu lại nhìn nó một cái, sau đó nàng giống như hiểu nó muốn biểu đạt cái gì đột nhiên quay đầu nhìn về một phương hướng nào đó.

Tiếng xé gió vang lên, có người đang thi triển khinh công thân pháp cấp tốc chạy hướng bên này.

Chung Linh đập mạnh một cái mặt nước nổ tung, thân hình nàng ẩn trong làn nước lao tới cạnh bờ nhanh tay bắt được quần áo của mình.

Nàng không có đủ thời gian mặc quần áo một cách tỉ mỉ, chỉ có thể bặn mọt cái đem quần áo khoác lên trên người, che đi thân thể của mình.

Quả nhiên chưa tới ba giây sau, một người đàn ông trung niên thân hình thon gầy, mặt như khỉ ốm lại có một hàng râu dê xuất hiện ở trên một cành cây cách đó không xa.

Tống Thanh Thư vừa nhìn thấy người này liền biết thân phận của đối phương là ai.

Vân Trung Hạc, một trong tứ đại ác nhân, đứng hàng lão tứ trong bốn người.

Tên này dựa vào một thân khinh công thân pháp cao cường ở trên giang hồ làm hái hoa tặc khiến cho không biết bao nhiêu thiếu nữ gặp nạn, thậm chí có người bị hắn ép tới mức phải tự sát.

Số lượng thiếu nữ gặp phải độc thủ của hắn rất nhiều, nếu không cũng sẽ không bị cả giang hồ chán ghét kêu đánh kêu giết, phải gia nhập trở thành tứ đại ác nhân.

cái này có phần giống Điền Bá Quang, tất cả đều đáng chết.

Nhưng Điền Bá Quang còn không làm người chán ghét đến mức như Vân Trung Hạc, ít ra hắn còn có Lệnh Hồ Xung chịu kết làm bằng hữu tương ái tương sát.

Mà Vân Trung Hạc thì thật sự là không ai ưa nổi.

"kiệt kiệt kiệt, non nước hữu tình, mỹ nhân hữu ý, ngươi ở đây tắm rửa là muốn chiêu đãi bản đại gia sao?".

Chung Linh nghe vậy sắc mặt lộ ra vẻ chán ghét cùng tức giận quát to:
"Vân Trung Hạc, tứ đại ác nhân của các ngươi được cha ta mời tới đối phó Đoàn Chính Thuần, ngươi dám làm càn với ta?

Không sợ cha ta trả thù sao?".

"cha ngươi? Ha ha ha, một tên Nhị lưu cao thủ mà thôi, hắn cũng dám khoa tay múa chân với ta?

Nếu không phải xem ở việc hắn cho rất nhiều tiền, ta đã sớm đem hắn chặt, sau đó cùng ngươi vui đùa một chút, để cho ngươi biết giữa nam và nữ có thể vui sướng đến mức nào, kiệt kiệt kiệt".

Chung Linh nghe vậy sắc mặt càng lộ ra vẻ chán ghét, nhưng nhiều hơn là khó xem.

Hôm nay nàng một mình đi ra ngoài chơi, không ngờ lại gặp phải đối phương trong hoàn cảnh này, khiến cho tên này động sắc tâm, thật sự là xúi quẩy.

Nàng trên người cũng có chút võ công, nhưng đều là công phu mèo ba chân.

Vân Trung Hạc nếu muốn cưỡng ép nàng, nàng chỉ sợ không cách nào chống cự được.

Nếu như để cho đối phương động bàn tay bẩn thỉu vào người nàng, nàng cảm giác mình hẳn là nên tự sát để đỡ bị buồn nôn.

Vân Trung Hạc ánh mắt nóng như lửa nhìn từ dưới lên trên, lại nhìn từ trên xuống dưới khiến cho cả người Chung Linh không được tự nhiên.

Hắn phát ra một tiếng cười quái dị:
"không tệ, còn rất non mềm a.

Loại cô nương ngây thơ chưa hiểu sự đời như ngươi là loại thứ 2 bản đại gia thích nhất, ngươi biết loại mà ta thích nhất là gì sao?".

Chung Linh hai mắt như muốn phun lửa:
"hạ lưu, bỉ ổi".

"mắng rất tốt, ngươi mắng càng hung lát nữa ta mới càng có thú.

Loại ta thích nhất chính là loại như mẹ của ngươi a.

Ta thích nhất là nhìn biểu cảm lúc ta cùng các nàng hành sự, các nàng tuy bị ta cưỡng ép nhưng cơ thể lại rất thành thực, chính vì các nàng cảm giác được cái này nên cảm giác rất có lỗi với trượng phu của mình, lại hận không thể tự sát, không thể chém giết ta.

Một loạt các loại tâm tình phức tạp khiến cho các nàng biểu hiện vô cùng phong phú, không giống như các ngươi chỉ biết khóc lóc, thật sự hơi đơn điệu".

Chung Linh nghe đến đây không nhịn được đỏ cả mặt lên, nàng quát to:
"vô sỉ hái hoa tặc, ta dù có chết cũng sẽ không để ngươi được như ý.

Cha ta thật sự là bị điên rồi mới đi mời loại người như các ngươi vào cốc.

Đám người trong trấn thật sự đáng chết, ta lại nghe bọn hắn nói lung tung Vạn Kiếp Cốc chúng ta có cảnh đẹp thác nước được một vị công tử nào đó chi số tiền lớn để tìm kiếm nên mới chạy tới chỗ này tắm rửa.

Hôm nay ngươi đừng hòng đạt được ý đồ".

Chung Linh nói xong liền rút ra một thanh dao gắm, hai mắt tràn đầy cừu hận nhìn chằm chằm về phía Vân Trung Hạc, hận không thể đem đối phương chọc thủng mấy chục lỗ.

Vân Trung Hạc rất có kinh nghiệm, hắn biết đối phương rút dao ra chưa chắc là muốn phản kháng một đợt cuối cùng mà còn có thể là để tự sát, bởi vậy hắn lập tức xông tới.

Dù sao võ công hắn mạnh hơn đối phương nhiều lắm, cho dù Chung Linh có làm trò gì hắn cũng tự tin có thể ứng phó được.

"muốn tự sát không dễ đến thế đâu".

Nhìn Vân Trung Hạc lao tới, Chung Linh không nói hai lời lập tức kề dao lên cổ của mình.

Vân Trung Hạc trong lòng thầm mắng một tiếng, quả nhiên là muốn tự sát chứ không phải muốn phản kháng một đợt a.

Loại giang hồ nữ hiệp trong lòng ôm tâm lí may mắn muốn phản kháng một đợt cuối cùng, nếu không thành công lúc đó tự sát cũng không muộn hắn gặp rất nhiều.

Đại đa số đám nữ nhân ôm tâm lí này đều đã bị hắn cưỡi trên người hung hăng làm nhục một phen.

Chỉ có loại rút đao liền muốn tự sát này là khiến hắn khó chịu nhất, tỉ lệ ngăn chặn thành công chỉ có một nửa, một nửa trường hợp đều là không kịp can thiệp khiến đối phương tự sát thành công.

Trước đây hắn thường thất bại, nhưng theo kinh nghiệm càng lúc càng nhiều, ra tay quyết đoán, muốn ở trước mặt hắn tự sát thành công cũng không phải dễ như vậy.

Xem khinh công thân pháp của hắn là đồ bỏ đi sao, hắc hắc.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Chung Linh đao sắp kề vào cổ liền bị Vân Trung Hạc bắt lấy, nàng dùng sức lắc một cái, dưới chân lảo đảo cả người ngã về sau.

Vân Trung Hạc thuận thế ngã xuống, dùng sức nặng đè ép nàng nằm im trên mặt đất không cách nào dãy dụa.

"kiệt kiệt kiệt, tiểu cô nương ngươi ngã như thế này là đang muốn xin ta nhanh động thủ một chút sao?

Ngươi đã đói khát khó nhịn từ lâu rồi sao? ha ha ha".

Chung Linh nghe vậy đột nhiên giận quá hóa cười, nàng biết dao găm mình không cách nào tiến nửa bước tự sát thành công, như vậy...

Chỉ thấy nàng đột nhiên dùng một tay còn lại ôm chặt lấy Vân Trung Hạc, Vân Trung Hạc đột nhiên ý thức được không ổn, Chung Linh đã quát to:
"chồn sấm sét cắn chết hắn cho ta".

Chít chít..

Chồn sấm sét lúc này cực kì phối hợp, bốn chân phi nhanh trên mặt đất, nhảy vọt một cái liền chạy tới trên người Vân Trung Hạc, cắn mạnh vào phần cổ của hắn.

Vân Trung Hạc vốn có thân pháp rất tốt, lại kết hơp với Nhị lưu cao thủ công lực khiến hắn cho dù đụng phải Nhất lưu cao thủ cũng có thể an toàn rút lui.

Nhưng lúc này ngã xuống trên mặt đất khó phát lực, lại bị Chung Linh liều mạng ôm chặt lấy, tốc độ của Chồn sấm sét quá nhanh, hắn không cách trốn tránh thành công.

"khốn kiếp".

Vân Trung Hạc đột nhiên bạo khởi, ngón tay nhanh chóng điểm huyệt của Chung Linh khiến người nàng cứng còng tại chỗ.

Mà hắn thì vội vã đứng lên sờ lên vết thương trên cổ của mình.

Lúc này vết thương trên cổ đã chảy ra máu đen, bắt đầu sưng lên.

"độc tố thật mạnh".

Vân Trung Hạc sắc mặt đại biến, hắn lúc này quét mắt nhìn xung quanh muốn tìm Chồn sấm sét để chém giết đối phương, nhưng Chồn sấm sét một kích thành công liền đã sớm chạy trốn đến trên cây cách đó không xa.

Hắn bây giờ không dám loạn động sợ độc tố lan càng nhanh, cũng không đủ sức để làm càn nữa.

Vân Trung Hạc chỉ có thể điểm huyệt đạo áp chế độc tố, sắc mặt cực kì khó xem nhìn về phía Chung Linh.

Chung Linh đắc ý cười lên:
"tặc tử, hôm nay chúng ta cùng nhau chết đi".

Vân Trung Hạc khinh thường cười lạnh:
"lão tử lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, tình huống gì chưa gặp qua.

Tiểu cô nương, ngươi còn non một chút.

Ngươi mang theo sủng vật có độc, chẳng lẽ trên người không có thuốc giải hay sao?

Chỉ cần ta lục soát một lần, chắc chắn có thể giải độc thành công.

Đến lúc đó, kiệt kiệt kiệt kiệt..."

Chung Linh nghe vậy sắc mặt kịch biến, Vân Trung Hạc nói không sai, nàng đúng là mang theo thuốc giải bên người, đề phong Chồn sấm sét ngộ thương quân mình.

Vân Trung Hạc nhìn thấy cảnh này càng thêm đắc ý:
"xem ra ta đoán không sai".

"ừm, ngươi quả nhiên kinh nghiệm rất phong phú.

Đáng tiếc không có cơ hội uống thuốc giải".

Một đạo âm thanh lạnh lẽo lúc này chợt vang lên, Vân Trung Hạc giật nảy cả mình, chỉ thấy từ trong góc tối gần đó một đạo quỷ mị thân ảnh đột kích mà ra.