Chương 18: cảnh giới, các loại kì ngộ

Võ Công Bị Phế Ngũ Phái Vây Võ Đang

Chương 18: cảnh giới, các loại kì ngộ

Chương 18: cảnh giới, các loại kì ngộ


Tống Viễn Kiều nhíu mày:
"thiếp thân mang theo?".

"không sai, còn cực kì ít khi dùng tới, bởi vậy không sợ hư hao, không sợ đánh mất.

Tặng cái dao găm mà thôi, nếu đơn thuần là vì phòng thân người tử tế ai khắc tên a.

Có khắc thì khắc là tặng Chỉ Nhược muội muội, ai lại khắc cả tên mình vào.

Cái này rõ ràng là cố tình để tiểu cô nương nhà người ta nhớ kĩ dao găm là do hắn tặng.

Hắn cùng tiểu cô nương kia có một đoạn mỹ hảo hồi ức, cô nương kia ở trên Nga My không hề tiếp xúc nam tử, lúc rảnh rỗi có nhớ lại thì đều sẽ lấy dao găm ra ngắm nghía một chút.

Nhìn thấy tên của hai người trong nội tâm có thể không vui vẻ sao?

Cho dù không có tình cảm, nhưng kí ức này sẽ một mực được ghi nhớ, sau này lúc hành tẩu giang hồ hai người trực tiếp liền bắt đầu ở trạng thái thân quen, không cần phải một lần nữa làm quen lại từ đầu.

Còn nếu có tình cảm, như vậy...ài, tiểu tử này có bản lãnh như vậy, sau này chỉ sợ xung quanh hắn sẽ có rất nhiều cô nương xinh đẹp a".

Trương Tam Phong nghe vậy cũng không nhịn được thở dài một tiếng.

Tống Viễn Kiều cùng Ân Lê Đình nghe xong đều ngu.

cmn, tặng một cái dao găm mà thôi, các ngươi còn chơi ra hoa như vậy?
Là do ta quá đơn thuần, hay là thế đạo thay đổi quá nhanh khiến ta không theo kịp rồi?

Tống Viễn Kiều thì ngơ ngác nói:
"tiểu tử kia không có thông minh như vậy chứ? Ngươi hẳn là nghĩ quá nhiều, nhìn đâu cũng thấy âm mưu a?".

Trương Tùng Khê khinh bỉ nói: "hừ hừ, cứ cho là vậy đi.

Sau này nếu hắn ở bên ngoài có nợ tình khiến cho gà bay chó chạy, lúc đó đại ca ngươi liền có thể đau đầu".

Tống Viễn Kiều nghe đến đây lập tức khinh bỉ phản bác:
"tam thê tứ thiếp mà thôi, có gì phải sợ".

Trương Tùng Khê nghe vậy ngẩn người:
"đúng a, đại ca ngươi thật là một nhân tài".

Tống Viễn Kiều lập tức phản bác:

"chờ một chút, lúc nãy ngươi nói cái gì người tử tế ai tặng giao găm khắc tên?".

Trương Tùng Khê lập tức giả ngu:
"a, ta có nói sao? Ngươi hẳn là nghe nhầm".

Mấy vị sư đệ khác cùng Trương Tam Phong nghe vậy không nhịn được đều cười rộ cả lên, bầu không khí hết sức vui vẻ.

Trương Tam Phong lúc này lại lên tiếng:

"ta hôm nay lại hỏi lại hắn một lần nữa, lúc đó hắn tại sao lại mở ra ước hẹn hai năm.

Các ngươi biết hắn trả lời thế nào không?".

Mấy người nghe cái này lập tức nổi lên hứng thú, bởi vì trên giang hồ rất nhiều võ lâm nhân sĩ đều đang cười Võ Đang bọn hắn, nói đệ tử dòng chính của bọn hắn ngông cuồng tự đại, không biết tự lượng sức mình.

Rất nhiều người đang chờ xem bọn hắn mất mặt, chuẩn bị cười trên nỗi đau của bọn hắn.

"hắn nói muốn dạy cho đám người trong giang hồ kia biết, núi Võ Đang, không dễ lên".

Nói xong câu này, không khí đột nhiên trầm mặc lại.

Một lúc sau Tống Viễn Kiều mới ha ha cười to một tiếng vỗ bàn nói:

"tốt tiểu tử, vậy mà có thể nói ra lời nói hào khí như vậy, quả nhiên không hổ là con ta".

Du Liên Châu cũng gật đầu:

"vừa nghe liền khiến ta nhiệt huyết sôi trào a, tuổi trẻ thật tốt".

Trương Tùng Khê:

"ngông cuồng tự đại là thói xấu của tuổi trẻ, nhưng nếu ngông cuồng theo cách này, vậy ta nguyện toàn lực ủng hộ hắn".

"tương lai Võ Đang chỉ có thể để bọn hắn thủ hộ".

Mấy người khác cũng gật gù, Võ Đang tương lai có hi vọng a....

Tống Thanh Thư đột nhiên muốn xông pha giang hồ cũng không phải là hành động đột phát mà là hắn đã có ý tưởng từ trước.

Thuần dương vô cực công quả thật là một môn công pháp cực kì tốt, cho hắn thiên tư tầm thường, chỉ cần chăm học khổ luyện mười năm mấy chục năm cũng có thể đặt chân lên hàng ngũ cao thủ hàng đầu của võ lâm.

Nhưng Tống Thanh Thư không có thời gian này.

Hắn dám thả hào ngôn hẹn ước với đám người kia một phần là khó chịu đối phương dám lên Võ Đang gây sự với môn phái của mình, một phần cũng là đến từ sự tự tin của hắn.

Tống Thanh Thư không có hack, nhưng tiên tri biết trước kịch bản là một ưu thế cực kì to lớn.

Hắn tự tin có thể dựa vào thứ này nhanh chóng quật khởi, nhưng những kì ngộ này đều nằm trong giang hồ, cần phải xông pha một phen mới có thể đụng tới.

Bởi vậy lúc đó nếu như Trương Tam Phong cùng Tống Viễn Kiều đều lên tiếng ngăn cản, hắn vẫn sẽ lựa chọn xông pha giang hồ.

Lại nói tới giang hồ, nhân sĩ võ lâm làm sao biết được ai mạnh ai yếu?

Cảnh giới phân chia là có, nhưng thực lực chân chính cứ phải đánh một trận mới biết được.

Võ lâm nhân sĩ có thể chia thành 4 loại cảnh giới.

Tam lưu cao thủ, Nhị lưu cao thủ, Nhất lưu cao thủ, Tông sư.

Một người bình thường chỉ cần luyện thành thạo một bộ quyền pháp cước pháp, côn pháp,... bất kì liền có thể xem như là Tam lưu cao thủ, bắt đầu sơ nhập giang hồ.

Hoặc cũng có thể là tu luyện một môn nội công tâm pháp, có được từ 1-9 năm công lực, đây cũng là Tam lưu cao thủ.

Nội công tăng phúc sức mạnh cơ bắp rất mạnh mẽ, bởi vậy người có nội công cùng không có nội công đánh ra lực đạo cách biệt rất to lớn.

Thường thường người sở hữu nội công tâm pháp chắc chắn sẽ học được ít nhất một môn võ kĩ tương ứng, bởi vậy cho dù trong hàng ngũ Tam lưu cao thủ cách biệt có lúc rất lớn, nhưng có lúc cũng rất nhỏ.

Tam lưu cao thủ có nội công bảo vệ tâm mạch, nhưng ngoại lực tổn thương vẫn rất sâu sắc.

Bởi vậy cho dù ngươi có 9 năm công lực, đối diện một người chỉ luyện qua quyền pháp nhưng bị đối phương cầm dao chọc mấy cái lỗ trên người, như vậy vẫn sẽ phải chết như thường.

Bởi vậy những người có thái độ thích đùa cợt ở trên giang hồ thường sống không quá thọ.

Bọn hắn sở dĩ vẫn còn nhơn nhởn là vì chưa gặp phải những tình huống như thế này mà thôi.

Loại người này ở trên giang hồ tuyệt đối sống không lâu.

Lại nói đến năm công lực, không phải cứ tu luyện một năm liền sẽ có được một năm công lực.

Tùy theo các loại công pháp khác nhau mà tốc độ tu luyện khác nhau.

Cái này còn sẽ bị ảnh hưởng bởi thiên phú tu luyện, ngộ tính, tài nguyên tu luyện nữa.

Bởi vậy có người mất rất nhiều thời gian vẫn chỉ loanh quanh ở Tam lưu, nhưng có một số thiếu niên thiên tài chỉ tốn 1 2 năm liền đã vượt qua cảnh giới này.

Nhất là những người gia nhập đại môn phái như Võ Đang, Thiếu Lâm, được hưởng công pháp thượng thừa.

Đây chính là tư bản để bọn hắn vứt xa thanh niên tài tuấn cùng lứa tuổi, trở thành nhân vật phong vân trong giang hồ.

Có được 10 năm nội lực liền đặt chân vào hàng ngũ Nhị lưu cao thủ.

Nhị lưu cao thủ có thể dùng nội công của mình gia cường vũ khí tạo thành một lớp màng mỏng mờ ảo, khiến cho vũ khí càng thêm sắc bén, có thể cắt kim đoạn thạch.

Từ 10 năm nội lực đến 29 năm nội lực chính là Nhị lưu cao thủ.

Từ 30 năm nội lực đến 59 năm nội lực chính là Nhất lưu cao thủ.

Nhất lưu cao thủ có thể phóng nội lực ra ngoài cơ thể, gây đòn sát thương tầm xa, tính nguy hiểm tăng lên rất lớn, sức sát thương cũng mở rộng.

Từ 60 năm nội lực trở lên chính là Tông sư.

Đặc điểm của Tông sư cao thủ chính là có được nội lực phản chấn.

Một khi công kích Tông sư cao thủ đang có sự chuẩn bị, hoặc công pháp của hắn luôn ở trạng thái hoạt động, như vậy rất có thể sẽ tự mình hại mình khiến cho bị chấn thương nội tạng hoặc kinh mạch gây nội thương.

Đương nhiên trường hợp này chỉ xuất hiện khi cách biệt cảnh giới quá lớn, nếu là Tông sư đánh Tông sư, như vậy thì không có vấn đề rồi.

Muốn được trở thành Tông sư không chỉ cần có nội công đạt tới số nhất định ngoài ra còn phải học được ít nhất một môn võ học thượng thừa.

Giống như Trương Tam Phong chính là Tông sư đỉnh phong, hắn đã kẹt ở cảnh giới này nhiều năm, mong muốn nhờ vào ngộ tính của mình nghiên cứu ra một con đường sáng đột phá cảnh giới này.

Đáng tiếc cho dù hắn thiên tư hơn người được mọi người tôn xưng Trương chân nhân nhưng vẫn như cũ không cách nào đột phá được một bước cuối cùng này.

Ngoài ra thần binh lợi khí đối với võ lâm nhân sĩ có sự tăng phúc cực kì to lớn, bởi vậy mỗi cái võ lâm nhân sĩ đều yêu thích tìm kiếm cho mình một ít thần binh lợi khí phù hợp với võ công của mình, như vậy lúc chiến đấu càng sẽ dễ dàng chiến thắng đối thủ.

Trong trí nhớ của Tống Thanh Thư, những tài nguyên, kì ngộ vô chủ hắn có thể có được không nhiều cũng không ít.

Đầu tiên là thứ mà Trương Tam Phong muối mặt cầu khẩn, Cửu dương chân kinh.

Cửu dương chân kinh ở trong bụng con vượn trắng dưới vực sâu nào đó gần Chu vũ liên hoàn trang.

Có điều tuy biết được địa điểm đại khái, nhưng muốn tìm ra cái vực kia quả thật không dễ chút nào.

Trương Vô Kỵ trong lúc hoảng hốt chạy trối chết cuối cùng chạy đến chỗ vực nào xung quanh Chu Vũ liên hoàn trang đố ai biết được, Tống Thanh Thư muốn đến đây tìm kiếm chỉ có thể tìm từ từ, cực kì tốn thời gian.

Hơn nữa lối vào là một cái hẻm núi ở dưới vực sâu, muốn tìm tòi còn phải bắt dây thừng đu đi xuống, tỉ lệ gặp rủi ro cực cao, không cẩn thận liền có thể té chết.

Bởi vậy muốn tìm kiếm chỗ này quả thật rất mất thời gian, tốn nhân lực vật lực khá nhiều, mà Tống Thanh Thư thời gian gấp gáp chỉ có hai năm, bởi vậy hắn tạm thời bỏ qua kì ngộ này.

Nghĩ đến đây hắn lại không nhịn được thở dài.

Loại hành vi rớt núi lụm bí kíp này thật sự đúng là chỉ có khí vận chi tử như Trương Vô Kỵ mới có thể làm được.

Hắn thật sự là hâm mộ muốn chết với đám khí vận chi tử này a.