Chương 12: thiên tài cùng tầm thường, trưởng bối kiên nhẫn

Võ Công Bị Phế Ngũ Phái Vây Võ Đang

Chương 12: thiên tài cùng tầm thường, trưởng bối kiên nhẫn

Chương 12: thiên tài cùng tầm thường, trưởng bối kiên nhẫn


Trương Tam Phong lúc này lại nói:
"đem mạch suy nghĩ cùng cách phá địch của ngươi nói một lần.

Thái gia gia muốn biết ngươi lúc đó là nghĩ như thế nào".

Tống Thanh Thư nghe vậy cân nhắc lời nói một phen, hắn đem những tin tức quan trọng đều giấu kín, chỉ kể lại một số thứ đám người đã thấy cùng không quá quan trọng.

Xong xuôi tất cả Trương Tam Phong hài lòng cho hắn ra ngoài.

Tống Thanh Thư lúc này mới âm thầm thở phào một hơi.

Xem ra trưởng bối chỉ muốn hỏi hắn một chút mà thôi, không hề tra khảo đến tận cùng, nếu không chỉ sợ hắn cũng sẽ ứng phó vất vả.

Hẳn một phần cũng đang lo lắng hắn ốm nặng mới khỏi đi?

Tống Thanh Thư kéo thân thể mệt mỏi trở về phòng của mình, không nói hai lời ngã lưng liền ngủ.

Hắn cảm giác bản thân ít nhất phải bồi bổ vài ngày mới có thể sinh hoạt bình thường được.

Trương Tam Phong nhìn các đệ tử của mình hỏi:
"các ngươi thấy thế nào?".

Tống Viễn Kiều vui vẻ nói:
"sư phụ, Thanh Thư lập đại công, ngươi còn nghi ngờ hắn nữa sao?

Hắn chính là đệ tử dòng chính của Võ Đang chúng ta a.

Ngươi nhìn hắn trưởng thành từ nhỏ đến lớn, còn đang băn khoăn cái gì?".

Du Liên Châu cũng lên tiếng:

"ta cảm thấy còn có một số chỗ không quá rõ ràng, nhưng sức khỏe Thanh Thư lúc này không tốt, có thể thư thả một thời gian từ từ tìm hiểu cũng không muộn.

Nhưng trên cơ bản không có vấn đề lớn gì?".

Trương Tam Phong đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Tùng Khê, bình thường trong tông môn có việc lớn gì hắn đều sẽ lấy ý kiến của vị đệ tử này rồi mới quyết định, đủ thấy Trương Tùng Khê ở trong thất hiệp tài trí hơn người.

Trương Tùng Khê trầm mặc không nói.

Ân Lê Đình thì nhướng mày:
"tại sao ta chỉ nhìn thấy ưu điểm của hắn?".

Trương Tam Phong nghe vậy cười một tiếng:
"không sai, hành động của hắn lần này bộc lộ ra rất nhiều ưu điểm.

Đem sinh tử của bản thân coi nhẹ, quý trọng tình đồng môn, sẵn sàng vì đó làm ra hi sinh, quả thật đáng quý.

Những phẩm chất này, tương lai nếu như có thể trở thành nhân vật trụ cột của Võ Đang chúng ta có thể đảm bảo Võ Đang bền chặt không tách.

Hơn nữa hắn lúc này cũng đã không còn ngây ngốc như trước, đã để tâm đến rất nhiều việc, biết dùng cái đầu để suy nghĩ cân nhắc vấn đề.

Cái này liền rất đáng mừng, nói rõ hắn đã bắt đầu trưởng thành, không còn là tiểu hài tử nữa".

Trương Tùng Khê nghe vậy chỉ thở dài nói:
"chỉ tiếc hắn lần này đột nhiên mất hết nội lực".

Trương Tam Phong lắc đầu:
"không lo, nội lực không có liền có thể luyện trở lại, ta sẽ tự mình chỉ đạo hắn".

Mấy người nghe vậy thần sắc kinh ngạc, Trương Tam Phong đây là định đem Tống Thanh Thư bồi dưỡng thành người thừa kế của mình sao?

Trương Tam Phong cười nói:
"các ngươi cũng xem qua tờ giấy kia, cảm thấy nếu là các ngươi lên, các ngươi có thể làm tốt hơn Thanh Thư sao?".

Mấy người nghe vậy đều đồng loạt lắc đầu.

Bởi vì trong tờ giấy kia cũng không phải là hướng dẫn Tống Thanh Thư từng bước làm như thế nào, mà là chỉ nêu ra một ít tình báo quan trọng.

Ví dụ như Thành Côn, ví dụ như phỏng đoán về bí mật của Đồ Long Đao cùng Ỷ Thiên Kiếm của Nga My.

Có bí mật này trong tay là một chuyện, nhưng để có thể ép Thiếu Lâm cùng Nga My xuống núi, sau đó dùng thế bức người đem 3 phái còn lại đánh tan đều phải xem cá nhân biểu hiện.

Nói ngắn gọn, Tống Thanh Thư lần này phát huy rất tốt, Trương Tam Phong xem trọng hắn.

Trương Tam Phong thở dài:
"Thanh Thư không biết sao đột nhiên lại cùng 3 phái kia đỏ mắt, thời gian chỉ có 2 năm, nếu như không phải do ta tự mình chỉ đạo, như vậy chỉ sợ 2 năm sau phái Võ Đang chúng ta sẽ phải mất mặt a".

Mấy người nghe vậy cũng hiểu ra tại sao Trương Tam Phong lại làm như vậy.

Tống Viễn Kiều lập tức mắng lên:
"thằng nhóc con này, vừa rồi còn khen hắn trưởng thành đây, lập tức liền khiến người ta không bớt lo a.

Không có thực lực thả ngoan thoại làm cái gì.

Sư phụ, để ta trở lại đánh hắn một trận".

Ân Lê Đình nghe vậy thở dài:
"đại ca, ngươi nếu thật đánh hắn chỉ sợ ngày mai chúng ta liền phải phát tang a.

Ngươi nhìn bộ dáng tái mét của hắn chịu nổi một trận đòn sao?".

Tống Viễn Kiều nghe vậy chùn xuống:
"được rồi, ghi nợ lại đi".

Trương Tam Phong nghe vậy cười ha ha:

"các ngươi giống như quên tuổi của hắn a".

Mấy người nghe vậy ồ lên một tiếng, tỉnh ngộ.

Tống Thanh Thư nói sao vẫn chỉ là một tên thiếu niên mới lớn, trong người vẫn còn chưa dứt ngựa non háu đá, thích tranh cường háo thắng.

Thả ngoan thoại cái gì đã rất hiền hòa, không gây ra đại sự, không đánh chết thanh niên tài tuấn của môn phái khác để Võ Đang phải đi chùi mông đã là tốt lắm rồi.

Thanh niên nha, máu nóng nổi lên làm ra một số hành động xốc nổi cũng là bình thường mà thôi.

Bọn hắn trước đây cũng từng trải qua giai đoạn này, vô cùng hiểu rõ.

"tuy có vài chỗ còn cần phải hỏi rõ nhưng tạm thời cứ như thế đi, sau này chờ sức khỏe Thanh Thư tốt lên chúng ta lại hỏi rõ ràng sau.

Thứ ta quan tâm là không biết người gửi tin tức này cho Thanh Thư là ai? Hắn có mục đích gì?

Hắn đang tiềm ẩn ở Võ Đang của chúng ta sao? tại sao lại đến đúng lúc như vậy?

Làm thế nào để tìm ra hắn?

Các ngươi có ý kiến gì sao?".

Mấy người nghe vậy đều trầm mặc, đối phương nếu như thật sự lợi hại ngang với Trương Tam Phong, lại có tâm ẩn giấu, bọn hắn tìm nổi sao?

Trương Tam Phong gật gù:

"xem ra chuyện này chỉ có thể tạm thời gác một bên, ta sẽ để tâm chuyện này".

Trương Tùng Khê nghe vậy hỏi:
"sư phụ, Vô Kỵ thì sao? Có cách gì chữa trị cho hắn không?".

Trương Tam Phong nhíu mày:
"Huyền minh thần chưởng âm độc bá đạo, như dòi trong xương, thật sự khó đối phó.

Lấy công lực của ta cùng các ngươi vậy mà cũng không cách nào giải quyết triệt để được, chuyện này xem ra chỉ có thể để Vô Kỵ tự mình đến giải quyết".

"ý của người là?".

"Thuần dương vô cực công của ta được sáng tạo dựa trên bản thiếu Cửu dương chân kinh, nếu như ta có thể có bản đủ của Cửu dương chân kinh như vậy có thể tiếp một bước hoàn thiện công pháp của ta, hoặc trực tiếp cho Vô Kỵ tu luyện Cửu dương chân kinh lấy dương khắc âm, tự hắn cứu chính hắn.

Nhưng Cửu dương chân kinh lại thuộc sở hữu của Thiếu Lâm, hôm nay chúng ta cùng Thiếu Lâm kém chút vạch mặt, hai bên đều không vui, muốn có được Cửu dương chân kinh từ chỗ bọn hắn xem ra rất khó khăn".

Mấy người nghe vậy đều trầm mặc lại.

"chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Vô Kỵ chịu chết?".

Ân Lê Đình đắng chát nói ra, thần sắc lộ ra vẻ thống khổ tự trách hắn vô dụng.

Trương Tam Phong thở dài:
"xem ra sư phụ chỉ có thể buông xuống cái mặt mo này, đi Thiếu Lâm một chuyến vậy".

Mấy người nghe vậy cực kì đắng chát, bọn hắn biết Trương Tam Phong làm ra quyết định như thế trong lòng khó chịu như thế nào.

Nếu có thể, bọn hắn nguyên ý thay Trương Tam Phong gánh chịu gấp đôi.

Nhưng đáng tiếc bọn hắn không thể, chỉ có thể để Trương Tam Phong muối mặt lên Thiếu Lâm vậy....

Tống Thanh Thư cần nghỉ ngơi, Trương Vô Kỵ cũng cần nghỉ ngơi.

2 ngày sau đó cả hai đều được Trương Tam Phong gọi đến, truyền thu cho bọn hắn Thuần dương vô cực công, Thái cực quyền.

Trước đây Tống Thanh Thư chỉ được học Võ Đang tâm pháp, là công pháp cơ sở của môn phái, bản thân thiên tư bình thường, ngộ tính bình thường, tâm lại không đặt trên việc tu luyện bởi vậy tu nhiều năm vẫn chỉ là một cái Tam lưu cao thủ gà mờ mà thôi.

Bây giờ hắn xuyên qua mà đến, biết thế giới này nguy hiểm đến mức nào, chỉ có bản thân vũ lực cao cùng môn phái làm chỗ dựa mới có thể để cho hắn có lực lượng sống yên phận.

Bởi vậy Tống Thanh Thư đối với việc tu luyện cực kì để tâm, đem toàn bộ tâm tư nghe Trương Tam Phong giảng dạy, chỗ nào không hiểu lập tức hỏi lại, dùng nhiều góc độ đến lí giải vấn đề.

Trương Tam Phong đối với hắn cực kì kiên nhẫn, cho dù câu hỏi có ngu ngốc đến đâu hắn cũng bình tĩnh giảng giải.

Hắn không hề chê Tống Thanh Thư phiền, ngược lại đối với tinh thần hiếu học của Tống Thanh Thư cảm giác rất hài lòng.

Còn đối với Trương Vô Kỵ, Trương Tam Phong cảm giác là siêu cấp hài lòng.

Trương Vô Kỵ di truyền trí tuệ cùng tài hoa của phụ mẫu hắn, so với Tống Thanh Thư tốt gấp mấy chục lần.

Công pháp, võ kĩ đều rất nhanh có thể học thuộc, cũng nhanh chóng nắm giữ yếu quyết trong đó, tu tập dễ dàng thành thạo.

Có thể nói, Trương Vô Kỵ chính là điển hình thiên tài võ học.

Vừa đánh cái so sánh, Tống Thanh Thư liền lộ ra tầm thường.

Bởi vì Tống Thanh Thư điều kiện tốt hơn Trương Vô Kỵ nhiều lắm.

Hắn từ nhỏ lớn lên ở Võ Đang, tiếp xúc công pháp võ kĩ nhiều, có trưởng bối chỉ giáo, có đồng bạn luyện võ, còn được gặp gỡ võ công của các phái trên giang hồ.

Tuổi của hắn cũng là một ưu thế, nhưng rõ ràng nhiều ưu thế như vậy tụ tập tại thân, hắn vẫn cứ thua xa Trương Vô Kỵ.

Đây chính là sự khác biệt của thiên tài cùng người bình thường.

Nhưng cho dù là vậy Trương Tam Phong cũng không hề thiên vị, nên dạy như thế nào liền dạy như thế đó, để cho Tống Thanh Thư hoàn thành nhập môn cả công pháp cũng võ kĩ.

Cái này liền làm mất một tuần thời gian.

Thực chất mà nói, Trương Vô Kỵ ngày thứ 2 đã hoàn thành tất cả, chỉ có Tống Thanh Thư kéo chân sau mà thôi.

Trương Tam Phong lúc này vuốt râu dài nói ra:
"thời gian đã rất gấp gáp, thương thế của Vô Kỵ không thể ép quá lâu được nữa.

Ngày mai Vô Kỵ cùng thái gia gia lên đường, chúng ta đến Thiếu Lâm, tìm cách chữa trị cho ngươi a".